Văn học nghệ thuật
Home Văn học nghệ thuật
THẾ THÔI EM! (Thơ)
Gắng lên em!
Mấy khi được đau tình
Để có dịp làm nuột lại câu thơ
“Tiếng mưa rơi”
Mình thi thoảng cũng lọ mọ vẽ vời chút đỉnh. Hôm nọ tưởng tượng về mưa bão Miền Trung có phết một phát sơn...
NUÔNG!
...Muốn neo bến nước đầu làng
Để khi em gọi đò ngang...
Thì chèo!
THUYẾT MỘNG
bản Kinh cổ đọc hoài vẫn thấy mới
như môi em không chịu cũ bao giờ
chuỗi Tịnh phổ mỗi khi lần từng hạt
là từng lần...
“Hôm Về Em Ngọt Tiếng Ru Hời”
một hôm em về đồng rộng
một hôm em về khơi xa
hình như anh ngồi trên cát
khe tay vốc chảy nuột nà
hình như anh ngồi...
TÙ và… YÊU…
một lần vác thổi...u....u...
bao nhiêu lần ấy vẳng tù...và...yêu
…...
Thực ra, với tôi Thơ cũng như “nói tục” hay “chửi thề” vậy. Nó là một...
THƠ CỦA CON GÁI (Ngô Thanh Vân)…“Nó đã biết trình diễn nỗi buồn đau...
„ ...Mùa covid thứ haiTê lạnh lòng ngườiNiềm tin gieo vào nỗi hoang mang tột độKhẩu trang lên ngôiChe dấu mọi luỵ...
“Thời 3 Thì ….”
Bữa sáng ấy! lặng như tờ
mây em tạnh xuống mặt hồ tịch liêu
Cũng sáng ấy trên cầu kiều
có nhành hoa đại cợt trêu nắng...
MÀU CHỜ
...Mùa tôi đã úa một đời
Mùa em mới chớm trên môi nụ buồn…
….
HẠ TRẮNG (Không phải của Trịnh Công Sơn)
….
Xin đừng ví em giọt nắng
Vì anh chảy mỡ trưa...