Thay Phóng Sự Thơ Blog 4

Đôi khi tôi thấy mình chai cứng lại sần sùi trơ ễnh ra một cách mơ hồ không lười biếng mà uể oải ngán ngẩm thô kệch và lấn cấn những ẩn niệm vô vọng và vô phương hướng.

Giới phân tâm học cho đó là một hiện tượng trầm uất hay là khủng hoảng tinh thần (Depression). Mà nguyên nhân chủ yếu là  thiếu hụt sự thông cảm và sẻ chia.

Tôi không tin vào cách chẩn trị đó. Vì tôi hiểu tôi. Cuộc sống đã cho tôi khả năng làm chủ được các trạng thái đột biến của tâm lý và tôi có những phương pháp  khả dĩ có thể tự điều hòa lại trạng thái tâm lý của mình cho phù hợp với sự biến chuyển của nội tâm và ngoại cảnh.

Nhưng tình trạng tâm lý đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra trong tôi. Một dấu chấm hỏi với chính mình được tôi cũng tự mình đưa lên bàn “mổ” để phanh phui mình ra bằng những lưỡi dao sự thật.

Cuối cùng tôi đã tìm ra đáp án cho nguyên nhân cái gọi là sự khủng hoảng tinh thần đó. Không phải là thiếu hụt sự thông cảm và sẻ chia. Mà là thiếu hụt trầm trọng những nỗi buồn.

Tôi không hạnh phúc nhưng hình như tôi không cần niềm vui.

Tôi không bất hạnh nhưng lại cảm thấy an lạc khi có những nỗi buồn óng ánh thi vị.

Và tôi đã tìm cho tôi được một phương thuốc hữu hiệu để cho tâm mình được nhẹ nhàng thư thái. Đó là cách được chìm đắm vào trong những vần thơ ăm ắp buồn đau ngầy ngậy tê buốt bật run lên từng sợi hồn.

Một trong những trang thơ mà tôi thường hay tìm đến như toa thuốc kỳ diệu xoa dịu tâm thức mình là trang thơ của Tiểu Muội Bivi.

Nỗi buồn nỗi đau trong thơ Bivi mơ hồ không rỏ nét không quặn đặc không hình hài không danh tính… Nhưng nó cứ dai dẳng cứ riết ráo trút lên từng con chữ từng phút từng giây từng ngày từng đêm từng tháng từng năm….(và hình như đến tận cả thiên thu)

Khi đọc thơ của Bivi gần đây tôi đã thốt lên tronng bài thơ Tiểu Muội:


Tiểu Muội  

Mai sống rồi cũng đủ

Rủ rê chi tháng tám về chơi

Cho mất ngủ mà bắt đền tháng chín

Để dấu chấm lặng chạm nhau ngày túng thiếu

Nỗi buồn rơi từ trời lộng tháng mười

Mai sống rồi cũng đủ. Giêng hai

Thừa thiếu là chi

Mà mãi lộ tiếng cười….

Đó là cảm xúc của tôi khi đọc các bài thơ viết với tháng của Bivi:

 

Rủ Tháng Tám Về

NÀY THƠ SANG

Lang thang lâu quá thèm một lần được trở về nhà…

Em rủ tháng Tám về
chòng chành trên mảng chiêm bao
mảng chiêm bao có màu rất cổ

Những nụ hôn nuốt vội
chẳng đủ no để thăng hoa cái đói
một Thiên Đường lấp ló rất xa

Tình yêu vội vã soi gương
nhan sắc cũ đơn phương giữa bầy tóc rối
hiu hắt mùa sang chật chội
cần thêm gì một chiếc lá rơi

Yêu thương rúm người ngã xuống
gốc xương rồng bật máu một loài hoa
tháng Tám luân lạc nhận ra nhau quá muộn
tiếc mùi son vừa chín trái mặt trời!

Bắt Đền Tháng Chín

NÀY THƠ SANG

Mai hết ngọ ta bắt đền tháng Chín
Trời ươm ươm đãi mưa bữa phủ phê
Đôi guốc gỗ phải lòng viên gạch đỏ
Ngày soi gương mà nắng nỏ chịu về

Mai hết gió ta bắt đền tháng Chín
Con diều rơi buổi trong vắt mắt nâu
Mai vuốt sợi dây đàn già như núi đó
Búng ngón tay mà đếm lá bạc đầu

Ngày đem đốt nỗi buồn thôi đáo hạn
Chưa hết năm mà bụi phủ chổ nằm
Gian phòng cũ và vách ngăn cũng cũ
Nào xoè tay để tuổi dại ghé thăm

Mai mất ngủ ta bắt đền tháng Chín
Yêu thương ơi vừa té ngã bờ rào
Đêm cửu vạn giấc mơ năm bảy mối
Còn mối nào để tơ nhện giăng chơi!

Mai còn lại một ta và tháng Chín…

Liếm Vết Thương Chơi…

NÀY THƠ SANG

Nơi kẻ tay mặt trời trốn đâu?
Cơn sốt cũ dầm mình trong ngày mới
Núi ủ ê đau dạt cánh rừng người

Tháng Mười.
Con thú già ngồi liếm vết thương chơi!

Chiều nẻ hạt nẩy mầm mưng mủ giấc mơ ôi
Dấu chấm lặng chạm nhau ngày túng thiếu
Tiếng thở hắt bên mùa Thu cách điệu
Khúc nhạc mon men về khép cửa ngày!

Em vuốt chiều nhè nhẹ bàn tay
Gió trở cuồng trên cánh núi có màu mây đất
Mùa tao ngộ qua đời chùm hoa không có thật
Nỗi buồn rơi từ trời rộng.  Rất gần!

Ngọn đèn đường thất thân với lũ ma trơi
Viên gạch tứa máu cười….trên mặt ngày rách nát!

Tháng Tám thì :

Yêu thương rúm người ngã xuống
gốc xương rồng bật máu một loài hoa….

Tháng Chín lại như vậy:

Đêm cửu vạn giấc mơ năm bảy mối
Còn mối nào để tơ nhện giăng chơi!


Còn tháng Mười:

…..
Con thú già ngồi liếm vết thương chơi!

…..
Ngọn đèn đường thất thân với lũ ma trơi
Viên gạch tứa máu cười….trên mặt ngày rách nát!

Đau đáu đến thế là cùng buốt lẹm đến thế là cùng. Vì cái gì đâu vì ai đâu và đâu biết vì sao?. Nhưng cái đau cái buồn cái lắt lay khổ nạn cứ tứa ra với tháng năm bầm tái quay quắt đến thế là cùng. Bởi vậy mà Thơ đến thế là cùng chất ngất đến thế là cùng. Có lẽ ngưỡng đau ngưỡng buồn cũng chỉ đến giới hạn đó là tột đỉnh mà thôi.

……..
(Còn nữa)

09.01.10
tn

SHARE