„…Tốt nhất bạn nên tìm đến những nơi khiến bạn cảm thấy an toàn, được phát triển và yêu thương và tránh xa những nơi ảnh hưởng xấu hay không chào mời sự tồn tại của bạn…“ (Trích trong cuốn „Trí Tuệ Của Tế Bào“ của Bruce Lipton)

„…Em cứ rờ ưng rưng cho nặng rựng

Để phây phây lồ lộ tuổi xuân thì

Anh sẽ tờ ưng tưng mà hỏi tửng

Chấm chút nào mút chút ấy mê si…“

(Bùa Thu- Thơ Thuận Nghĩa) 

„…Thì rứa đó cứ đành làm cặn bả

Để suốt đời còn được ước trong veo

Lòng chỉ sợ không còn miền vọng tưởng

Khi mù tăm bước tận hết truông đèo…“

(Ngày Mình Cặn Bả- Thơ Thuận Nghĩa)

  ….

Ngày xưa, trước cái mốc „Môn Qui“ của bổn phái là: „Chưa qua 53 tuổi chưa được thu nhận môn đồ và chưa được viết sách, phổ cập đại chúng về phương toa trị bệnh..“. Ngày đó vì sự bó buộc này của „Môn qui“ nên tôi như „Đạo đạo độc hành“ tung hoành khắp „Giang hồ“ mà chẳng e ngại điều gì.

Kể từ khi qua khỏi tuổi 53, khi đã được phép thu nhận Môn sinh, Đệ tử, Học viên…Đã được phép đăng đàn mở lớp, đã được phép viết bài, viết sách phổ cập kinh nghiệm của bản thân và luận bàn về „yếu quyết“ truyền thừa của Tiền nhân thì việc „ăn chơi“ của tôi bỗng nhiên bị gò ép vào trong một khuôn khổ vô hình.

Chả có ai cấm đoán gì, nhưng đã lỡ làm Thầy, làm Sư phụ của một số Môn sinh, đã lỡ làm „Người của công chúng“ cho nên „lời ăn, tiếng nói“ cũng đành phải „ngậm ngùi“ đi vào khuôn phép cho phải „Đạo“. Vậy là từ đó trong ngón „ăn chơi“ viết lách của tôi, ngôn từ và ý tứ nó cứ nhạt dần theo số lượng người tham gia các khóa học, theo số lượng môn sinh và người hâm mộ… cho dù chưa đến nổi „đánh mất mình“ nhưng trong vụ „ăn chơi“ này, tôi cũng đã nhận ra mình đã thành nhạt nhẽo, không còn là mình của cái „ngày xưa ấy“ nữa. Nhiều lúc cũng cảm thấy „Cỏ xót xa đưa“ lắm. Nhưng cũng đành phải ngậm đắng nuốt cay tuân theo „luật đời“: Được cái này thì mất cái kia thôi…

Ví dụ 2 bài thơ viết về „EM“ trước cái thời chưa bị „gò bút“ dưới đây cũng vậy nó cứ „nhạt“ dần theo thời gian. Cho dù „EM“ thì vẫn cứ nồng nàn, thậm chí ngày một càng nồng nàn hơn nữa… Khổ!!! hì… hì…

20.10.21

Thuận Nghĩa

BÙA THU (thơ)

Cơn gió sớm táp vẹt ngày thu muộn

Chiếc lá nào chững lại với đông non

Treo lủng lẳng giữa lời em thủng thẳng

Anh leo teo hắt kiệt chút xuân còn

Vài bữa nữa sẽ nâu mục như lá

Dưới bàn chân oải vụn bước em qua

Bao ươm vàng chỉ ướm mùa chốc lát

Như phấn son điểm chuyết thoáng mượt mà

Không phải vỡ mà chính là tàn lụi

Ghép vào đâu những bạc nhược tàn phai

Không phải vụn mà chính là bại hoại

Đắp vào đâu trụ được tháng năm dài

Em cứ phưỡn với ngút ngàn âm bậc

So dây Tần nhịp Hán tít cung mây

Chỉ cần nghe chẳng cần hòa phách gõ

Đủ réo rắt quên hết cuộc trời đày

Em cứ rờ ưng rưng cho nặng rựng

Để phây phây lồ lộ tuổi xuân thì

Anh sẽ tờ ưng tưng mà hỏi tửng

Chấm chút nào mút chút ấy mê si

Gió cứ táp cứ chương mặt đần thối

Bên dốc đời mặt quá độ sần chai

Thì sợ chi mấy lạnh tàn lẻ tẻ

Mấy lời khêu khớt rụng của trang đài

Cứ nhặt lá vắt cuống mà đếm tuổi

Hất ống bơ đá hẫng mấy tầng trời

Cuối con đường nhếch khoé cười với đẹp

Đá lông nheo em nào đó khơi khơi

Treo lủng lẳng giữa lời em thủng thẳng

Anh vung tay vẽ một lá bùa mê

Mắt và môi và tóc …ngồi bên cội

Cho ngày sau biết lối để rụng về.

18.10.11

Thuận Nghĩa

 NGÀY MÌNH CẶN BẢ

Cũng có thể mình rất chi cặn bả

Nên em thành quá tuyệt hảo cú mèo

Chỉ một lần vướng bàn tay nắm vội

Cả bốn mùa cứ vời vợi trong theo

Không có lẽ em rằm nguyên đỉnh đỉnh

Anh vực sâu chìm tiếng vọng tru ngơ

Em không đến nghĩa là anh quá vội

Bến hoàn lương lở lói một cuộc chờ

Vết thương cũ đóng vảy buồn kín sẹo

Chiều ngồi tróc khảy rụng miếng khôn đau

Em không đến nghĩa là không cần hỏi

Bức phù vân nay đã ngả lộn màu

Nên rứa đó ráng chiều thành cổ hủ

Vắt kiệt lời tơ tướp mảnh hoàng hôn

Ngồi xụm đó trước xầm xì biển rạn

Xỏ trôn thu xâu lại vệt mắt buồn

Cũng có thể vì chính mình đểu cáng

Nên hiu hiu loạng quạng trước thẳng hàng

Em trở thành lá đời “ba tay suốt” *

Anh cúi đầuu “cù lủng” ván sang ngang *

Thì rứa đó chắc trong ngày Hội Thượng

Tiếng nhạc trời ngân từng cánh Liên Hoa

Em khải hoàn bên Từ Bi ban phát

Anh còn quì hoằng sám dưới Long Toà

Thì rứa đó cứ đành làm cặn bả

Để suốt đời còn được ước trong veo

Lòng chỉ sợ không còn miền vọng tưởng

Khi mù tăm bước tận hết truông đèo..

* Danh từ trong ván bài Xập Xám

05.10.16

Thuận Nghĩa

(Ảnh minh họa cop ở trên mạng)

SHARE