1.

Trên đường đi từ Hamburg xuống Weibersbrunn, nơi Học Viện Hơi Thở “đóng đô” ở đó. Tôi có ghé lại Hanmünden gần Kassel, có chút chuyện. Ra đón tôi là người bạn khá thân hồi tôi còn làm việc ở Göttingen. Ngồi trên xe về nhà bạn, tôi hỏi, con vợ mày dạo này sao rồi?. Nó nói, dạ vẫn vậy, vẫn hàng ngày xem phim bộ Hàn Quốc vậy. Vẫn say mê quên ăn quên ngủ vậy à?. Dạ, thưa anh!

Đến nhà bạn. Quả nhiên như nó nói. Con vợ thằng bạn tôi đang trùm chăn nằm trên sô-pha xem phim bộ. Mắt đỏ kè, mũi sụt sịt, dưới đất có đống khăn giấy vương vãi.

Biết chắc con này đang xem một bộ phim ngôn tình gì đó sướt mướt lắm đây. Lại chỉ chỉ chào tôi có một tiếng, rồi dán chặt vào màn hình, nên tôi giả vờ nói với bạn tôi: “Công nhận tụi Đại Hàn nó giỏi thật, chúng làm một bộ phim dài từ hồi năm 1993 đến giờ mà vẫn còn có được những trường đoạn gây cấn thế…”. Con vợ thằng bạn tôi, nghe tôi nói vậy, vùng vằng ôm đóng chăn, tay vớ cái hộp khăn giấy chạy vào phòng trong. Bạn tôi thiểu não: “Bác lại chọc giận bà ấy rồi, chắc là phim đang đến phần một nhân vật nào đó bị xe đụng bị hôn mê thực vật, hay là nhân vật chính bị bệnh máu trắng, ung thư gì đó rồi… Hôm nay bố con em lại phải ăn mì tôm cho mà xem”. Tôi thông cảm vỗ vai thằng bạn nói: “Ừ, thông cảm cho bà ấy, mấy người ghiền phim bộ mà chưa tự vẫn là may lắm rồi, mà sao tụi Hàn Quốc chúng nó siêu nhỉ, đụng xe liên miên, và ung thư máu hà rầm từ hồi thập niên 90 thế kỷ trước đến giờ mà dân số nó vẫn đông được thế nhỉ…”. Bạn tôi nhìn tôi cười hì hì, Bác cũng vậy, vẫn tếu táo như dạo đó đến giờ, chẳng thay đổi chút nào…

2

Tối, về đến Học Viện mở máy lướt Phây. Thấy có người nhắn vào Messege Faceebok hỏi: “Thầy ơi, con muốn học thổi tiêu thì bắt đầu từ đâu”. Tôi trả lời: “Bắt đầu thổi từ đầu miệng tiêu”. Messege tắt cái cụp. Chắc lại dỗi nữa…. he…he..he …

3

1 Giờ khuya bên này, tức là khoảng 6 giờ sáng, giờ Việt Nam. Lại có tin nhắn: “Thầy ơi, Thầy đang ở đâu?”. Tôi tiện tay, đang đọc tin tức về bão miền trung, nên nhắn gửi cho người này tấm hình của Huế.

2 tiếng sau, tức là 3 giờ sáng, điện thoại reo như chập mạch, nhìn số mã vùng là đầu 0084… tôi tưởng ở Việt Nam có sự cố gì quan trọng mới gọi hay nhắn tin vào giờ này, nên bắt máy hỏi, ai đấy. Đằng giây bên kia hỏi: “Thầy giờ đón khách chỗ nào, em mới phi từ Đông Hà vào tìm Thầy đi nhậu đây”. Tôi phì cười: “Ông phi xe từ Đông Hà qua Munich ở Đức hả”. “Ơ, không phải Thầy đang ở Huế à, nhìn cái người đội mũ trắng ngồi đợi khách trên xích lô ở trước cửa Ngọ Môn, em tưởng Thầy…”. “Tưởng cái đầu mày ấy, bố mày đang ngủ, tự nhiên lại bắt bố mày về đạp xích lô ở Huế”. Tôi càu nhàu. Đằng kia tắt máy cái rụp. Chắc lại dỗi nữa….he…he…he…

27.09.20

TN

SHARE