Có những bài thơ không biết viết trong tâm trạng nào. Viết xong „bắn“ lên Phây, rồi quên lãng….Một ngày nào đó Phây nó nói: Thuannghia Le, đây là kỹ niệm của bạn 3…4…5 về trước… he he he…Vậy là đọc lại. Có nhiều khi đọc lại xong, cũng phải thốt lên: „ Miềng cũng tào lao phết hi….“
MỘT NÉT OAN CỪU…
ngày chưa cạn ráo mạch rừng
mà em tai mắt đã bừng bừng dong
nọ vuốt tóc nay se lòng
đau khan cò gáy nổ tròng khỉ ho
bỗng nhiên nơi bữa như tờ
nụ em tuồn tuột nảy bờ hồn nhiên
phát ôm quả báo nhãn tiền
hong hơi tự tại đắp miền phong lưu
em như một nét oan cừu
vẽ anh tuyệt cảnh phiền ưu cuối mùa
tình chưa…đã chớm cuộc thua
cuốn nơi thèo lẻo lùa nơi bầy hầy
bởi mắt cũng rối tóc mây
nên môi mới nứt nét ngày khô queo
núi đâu khỏi uổng công trèo
sông nào đỡ tủi mái chèo ngược xuôi
một mai khi nhếch nụ cười
quai không mắc cạn những lời suối khe….
12.02.15
TN