Cô ấy là bệnh nhân cũ. Cách đây 5 năm đã được tôi tầm soát sức khỏe bằng máy Oberon (Metavital- Human thế hệ cũ). Ngày đó, cô ấy đến khám là vì hay đau đầu chóng mặt, ù tai và “ăn cái gì cũng ngứa” (Lời cô ấy nói). Sau khi tầm soát, chỉ thay đổi chế độ thức ăn theo máy chỉ định. Chỉ ăn những thứ nên ăn, và cấm ăn những thứ có thể sẽ trở thành nhiễm độc vì dị ứng ngầm. Chỉ sau 2 tháng thực hiện chỉ dẫn, các triệu chứng bệnh hoàn toàn biến mất mà không cần một liệu pháp trị liệu gì khác.

Lần này, biết tôi về Weibersbrunn có mang theo máy Metavital, liền gọi điện đặt lịch hẹn. Cô ấy đang làm việc và sinh sống tại thành phồ Würzburg, cách Học viện hơi thở chỉ có 45 km. Tôi lấy cho cô ấy vào 15 giờ, chiều Chủ nhật.

Mãi đến 15 giờ 45 cô ấy mới đến. Vì trời đang bão tuyết, có một vài bệnh nhân ở xa cũng đã huỷ lịch vì không thể đi được, nên tôi không nói gì và tiến hành thăm khám tuần soát cho cô ta. Nhưng trước khi chạy máy, nhìn ra cửa kính, thấy cái xe Audi A8 của cô ta đậu lù lù ngoài ấy, tôi chợt chạnh lòng khi nghĩ mình cũng đi trong tuyết, nhưng lại phải xách vác gần 70 kg đi bộ, nên hỏi, chậm 45 phút tính sao đây em. Cô ta cười khòe khòe:

– Anh cứ tính vào Tarif giờ khám bệnh cho em, thứ gì thiếu thì thiếu chứ tiền thì em không thiếu đâu anh giai!. Tôi nhếch môi và bật máy chạy.

Máy có rất nhiều chương trình tầm soát và chữa trị, trong đó có chương trình tầm soát của bên Tâm lý trị liệu và Thôi miên y học. Các chương trình này không thuộc chuyên môn của tôi nên tôi rất ít khi sử dụng. Chạy xong chương trình thăm khám cụ thể, tôi hỏi cô ta có muốn tầm soát thử chương trình Tư vấn tâm lý không. Cô ta đồng ý:

– Chơi luôn anh, thứ gì thiếu thì thiếu chứ tiền thì em không không thiếu, cư tính vào Tarif cho em, anh giai!

Sở dĩ cô ấy hay nhắc đến từ “Tarif” là vì lần trước tầm soát máy Oberon là khi tôi đang làm việc cho phòng nghiên cứu của hãng này. Bảng giá thăm khám và tư vấn của tôi lúc đó là ở Tarif 3, là Tarif 1/ 2.4. Tức là cứ một phút tư vấn, chẩn trị của tôi bệnh nhân phải trả 2,4 EU. (Bảng giá/ Tarif của Massage, Bấm huyệt hay hướng dẫn luyện tập Gymnastik thuộc hệ thống Vật lý trị liệu Y tế tại Đức, thông thường đối với chuyên viên mới ra trường là Tarif 1, tức là Tarif 1/1.2, có nghĩa là khoảng 1,2 EU/ 1 phút, thanh toán qua Bảo hiểm Y tế)

Khi giải thích kết quả tầm soát của chương trình Tư vấn tâm lý. Cô ấy cứ gật gật ra chiều tâm đắc lắm. Cuối cùng thì hỏi một câu xanh rờn:

– Máy này có cho biết lúc nào thì em lấy được chồng không anh giai?. Tôi cười:

– Thì phải xem cô muốn chọn chồng thế nào đã chứ, là người muốn cưới cô vì cái Konto (Trương mục ngân hàng) hay là vì nhan sắc của cô!

– Vậy nghĩa là sao anh giai?

– Có nghĩa là nếu chọn người chồng vì cái Konto của cô mà đến thì chắc trong nay mai sẽ cưới được, còn nếu chọn vì nhan sắc của cô, thì đợi kiếp sau đi. Cô ta sa sầm:

– Anh nói vậy có nghĩa là nói em xấu chứ gì, mấy năm rồi em phải tốn ít nhất vài trăm ngàn Euro thẩm mỹ rồi đấy, ai cũng khen xinh mà.

– Xưa, cô chưa dao kéo, tuy ít xinh, nhưng đậm đà có duyên, nay chả thấy đẹp đâu, chỉ thấy nó đơ đơ trong thấy ghê ghê kinh bỏ bu đi được.

Vừa nghe tôi dứt lời, cô ta đùng đùng vơ vội áo khoác chạy ra ngoài, rồi rồ xe chạy mất tăm.

Đến chập tối, cô ấy gọi điện thoại, xin lỗi tôi là vì giận quá bỏ về nên quên trả tiền thăm khám. Cô ấy hỏi, của cô ta tầm soát hết mất bao nhiêu tiền. Tôi trả lời, kể cả 45 phút chậm, của cô mất 220 phút. Cô ấy dặn, anh đợi em chạy lên trả tiền cho anh ngay. Tôi nói OK!

Lúc sau cô ấy chạy lên thật. Tôi xin lỗi cô ấy vì lời nói thiếu tế nhị của mình. Cô ấy cũng xin lỗi tôi vì nóng giận bỏ về quên trả tiền. Tiếp theo là hỏi tôi dồn dập:

– Anh nói thật cho em biết đi, có thật là mặt em nhìn thảm hại lắm phải không?, tởm lắm phải không?, sao ai cũng nói em xinh ra rất nhiều, em chụp hình đưa lên mạng ai cũng trầm trồ khen, mà chỉ có anh là chê bai thậm tệ như vậy?. Tôi ôn tồn nói:

– Tởm thì không, nhưng nhìn cái cằm vàn vạt, cái mũi thì đơ đơ, cái môi thì vễu ra thừ lừ… nhìn kinh kinh như xem phim ma vậy!. Cô ấy lại sa sầm nét mặt, đâu đâu… anh có cái gương không cho em xem lại mình một chút. Tôi lại ôn tồn nói:

– Gương thì anh có, nhưng anh sợ cái gương của anh bị tổn thương.

Cô ấy lại đùng đùng vơ vội cái áo khoác chạy ra ngoài rồ xe chạy mất tăm…

Hôm qua về đến Hamburg. Vừa về đến nhà thì lại nhận điện thoại của cô ấy. Cô ấy xin lỗi, là vì giận quá nên quên trả tiền, cô ấy hỏi xin số trương mục của tôi để chuyển khoản. Tôi đọc cho cô ấy số tài khoản rồi nói thêm:

– Anh cũng xin lỗi em nhé, đáng lý ra đối với Phụ nữ, cho dù nhan sắc của họ có í ọ đến đâu thì cũng phải tế nhị khen họ xinh đẹp và có duyên thì mới đúng, đằng này anh lại quá thật lòng với em. Cho anh xin lỗi lần nữa nhé. Nhưng em nhớ, trước khi đi chuyển khoản cho anh, em phải son phấn, mak- up lại rồi hẵng đi nhé!. Cụp! Cô ấy lại ngắt điện thoại cái rụp mà không nói gì thêm. Tôi lại thấy lo lo, không biết cô ấy có chịu chuyển khoản cho mình không nhỉ?

Kể cũng tội! Ai lại đi khoe nhan sắc dao kéo với tôi bao giờ chứ, nhất lại khoe với tôi đúng vào mùa trăng tròn. Khổ!!!

27.01.21

Thuận Nghĩa

SHARE