Home Ký sự Chuyện vui mà chả vui tý nào: (Mệt và Mất Thời Gian)

Chuyện vui mà chả vui tý nào: (Mệt và Mất Thời Gian)

1999
0

Mình là dân Giang Hồ. Tuy rằng không ăn thịt cá và bây giờ cũng không còn muốn ăn rau, mầm đậu nữa, chỉ thích ăn các thứ củ quả và hạt. Ngủ thì không nằm giường nệm chiếu chỉ thích nằm nền nhà và gốc cây. Nhưng mình không phải là Tu Sĩ, cũng đếch phải là Đạo Sĩ. Phong cách sống vẫn là của một tay Giang Hồ bựa.

Trong cuộc đời bôn tẩu Giang hồ đó đây khắp nơi trên thế giới mình vốn tự xưng danh là họ Điền, vì rất thích nhân vật Điền Bá Quang trong Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện của Kim Lão Tặc. Vốn thế!

Nhưng trong đợt hạ sơn vừa rồi về VN. Mình có chút băn hăn bó hó. Vốn là thế này. Trong khi luân chuyển “chạy xô” về các bài thuyết trình về Nội Công Phật Gia ở các Đạo Tràng Hà Nội, mình luôn bị một người có Danh phận cao cầm tay kéo đi, cái sự cầm tay có vẻ rất vuốt ve và trìu mến.

Lại nữa, trong lúc trị bệnh cho một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, vốn là một người rất chi là “râu hùm, hàm én, mày ngài…”. Anh này khen, “tay thầy mềm như lụa và ấm áp như tơ nồng…”. He he he…

Cũng chưa đến mức phải lưu tâm. Vì hơn ai hết mình biết mình là ai. Cho đến khi cô bạn vong niên, cũng là người tri kỷ phán rằng: ” Trong anh tính Đàn Bà quá nhiều, nhưng anh khác Đông Phương Bất Bại ở chỗ là lão ấy biết hy sinh cho người mình yêu, còn anh thì hèn…”

Khi nghe cô này phán thế, mình đâm nghi ngờ chính mình. Nên tỉnh lặng suy xét lại mình thì thấy hình như cô ấy đúng. Ví dụ, mình vốn bựa, cực lười tắm, nhưng dạo này lại rất siêng tắm, thậm chí là hơi bị sạch.

Mình cuối tuần nào cũng đi xa mấy ngày. Trước đây thì chỉ lo chuẩn bị đồ nghề. Nhưng dạo này lại quan tâm đến mấy thứ lặt vặt trước kẻo sợ quên. Trong các thứ lặt vặt đó lại có kem xoa tay, típ chống nẻ môi, gương, keo vuốt tóc, lọ lăn nách và lại có cả lọ dầu gió heeeeeee…

Ngẫm lại thấy hình như mình có vấn đề thật. Vậy nên hôm qua lão Dr. Klaus có hẹn đến trị cái vai gáy cổ mình bảo lão đem luôn đồ nghề sang lấy máu của mình về phòng mạch của lão test cho quả hóc môn luôn xem sao. Lão này là bác sĩ nội tiết.

Gần chiều, Klaus gọi sang hớt hải bảo mày xong việc sang chỗ tao ngay, cực kỳ trầm trọng.

Xong việc phòng mạch mình ghé sang phòng mạch của lão. Hắn không tiếp mình, mà sai một thằng bác sĩ non choẹt điển trai khám cho mình. Xong, hắn lại sai một con phụ tá ăn mặc cực hở hang đến lấy máu mình tiếp.

Mình bực, không cho lấy máu, cự nự và trêu con phụ tá, mày không cởi áo blu ra tao không có máu cho mày lấy đâu. Nó cứ tìm ven và chọc kim vào ngoáy. Đâm thử mấy chỗ ven mà không có giọt máu nào. Mình bảo, mày cứ nghe tao, cởi áo ra là máu phọt đầy ống ngay. Nó làm theo, tức thì có máu tràn đầy ống ngay. Nó kinh ngạc, trố mắt ra hỏi vì sao. Mình cười hừng hực, vì da mày trắng nuột quá nên máu nó lên heeeeee

Lão Klaus đến chìa cho mình cái tờ kết quả xét nghiệm máu buổi sáng bảo, mày không có Testosteren, mà cũng chả có Progestoron, đây là kết quả hóc môn của một xác chết, sợ có sự nhầm lẫn nên mới bảo mày sang thử máu lại. Nói xong hắn bảo, cái tay bác sĩ trẻ đẹp trai và cô phụ tá này mày thích đứa nào, mình cười hề hề bảo, thích cái mả mẹ mày, có chuyện gì nói mau cho bố mày còn đi bộ. Nó bảo, thông thường chỉ số 0 về hóc môn giới tính của mày là chỉ số không tưởng với người còn sống, chờ tao tao thử lại kết quả xem sao?

Mình chờ khoảng 30 phút, hắn từ phòng thí nghiệm ra, bảo, vẫn không có một tý Testosteron nào và tuyệt nhiên cũng chả có Progestorone nào. Vì sao? Hắn căng thẳng nhìn mình. Mình bảo hượm chút đã. Mình ngồi xuống định thần và vận công. Mấy phút sau, mình bảo, giờ thì mày lấy máu tay trái, rồi lấy máu bên tay phải, xét nghiệm riêng từng tay một xem sao. Hắn làm theo.

Kết quả sau khi xét nghiệm lại, là máu từ tay trái chỉ có Testosteron và máu từ tay phải chỉ có Progestorone. Đến đây thì lão Klaus schok thực sự. Luôn mồm lẩm bẩm tại sao, tại sao?

Mình cúi đầu xuống và bảo hắn sờ vào đỉnh đầu mình, hắn giật thót người và rụt tay lại ngay, mặt tái xám, khi hắn đút ngập được cả ngón tay vào ngay xương đảnh đầu của mình. Mình thông thả bảo Klaus, khi mà đã thông được sinh tử huyền quang, thì không có cả ranh giới giữa Sinh và Tử, thì làm sao mà phân biệt được Đàn Ông hay Đàn Bà. Klaus nhìn mình một cách thần thánh hỏi: Vậy tình yêu thì sao?

Mình hít vào một hơi thật sâu, vận công cho ngũ khí triều nguyên, rồi từ từ đưa âm lực vào Đan điền, rung lên với một tần lượng âm sắc rất huyền bí và trịnh trọng phát ra một câu: “Tình Yêu Là Cái Đéo Gì”. Cách mình rung chuyển âm lượng phần như mệnh lệnh thức, phần như cảm thán, nửa như hỏi, nửa như khẳng định.

Klaus và mấy người đồng sự của hắn, đều run lên bần bật, và ai cũng nổi gai ốc cả toàn thân. Klaus lại hỏi, câu mày vừa nói có ý nghĩa là gì, mà sau sức chấn động kinh khủng vạy. Mình mỉm cười thánh thiện bảo nó: Câu đó là một câu thần chú có sức mạnh như câu Ma-sha-la vậy.

Klaus và đồng sự nghe mình nói vậy, đều quì xuống về hướng Đông dập đầu lạy, miệng thì cứ lẩm bẩm Ma-sha-la, Ma-sha-la…mặc dầu cả bọn chúng nó chả có đứa nào theo Đạo Hồi cả

Heeeeeeee….

 
20.10.15
TN

SHARE