Home Ký sự Chuyện Đời Bản Chất Của Vấn Đề (chuyện đời)

Bản Chất Của Vấn Đề (chuyện đời)

1389
0

1
Nhà cái Thúy ở gần khu phố tôi ở. Cái Thúy là con gái của vợ chồng Hà- Thu. Hà là bạn tôi, lớn hơn tôi 1 tuổi, nhưng chúng tôi vẫn thường xưng với nhau là, Ông- Tôi.

Cái Thuý lấy chồng lớn hơn nó gần 1 con giáp. Vợ chồng lấy nhau
được mấy năm mà không có con. Thụ tinh nhân tạo ở Đức mấy lần nhưng thất bại. Nghe ai nói là ở bệnh viện Bạch Mai có bác sĩ gì gì đấy có phòng khám tư rất giỏi về vụ hiếm muộn, nên dắt díu nhau về đó làm thụ tinh nhân tạo. Nó nói cũng mất mấy trăm triệu nhưng cũng không thành công. Lại dắt díu nhau về Đức làm thụ tinh nhân tạo tiếp. Làm đi làm lại cũng khá nhiều lần thì. Năm 2011, vừa uống thuốc thảo dược của một vị Lạt Ma Tây Tạng ở Thụy Sĩ vừa tiếp tục làm thụ tinh nhân tạo. Năm đó giữ được phôi và cuối năm thì sinh được một cặp song sinh khác trứng.

Hai đứa con sinh đôi của cái Thuý đẹp như thiên thần, ngoan, dễ nuôi, bây giờ đã học lớp 2. Dù là song sinh nhưng một đứa lại giống bố, một đứa giống mẹ. Tuy chúng giống ai thì giống nhưng vẫn có những nét tương đồng của trẻ song sinh. Mà chẳng biết vì sao bố mẹ chúng đâu có đẹp xuất chúng lắm đâu, mà sao chúng lại lại như Ngọc Nữ giáng thế không biết. Tôi đem ý kiến này ra hỏi con Thúy. Con Thúy bảo, tại ông thầy thích chơi với con nít, không thích chơi với người lớn, nên ông thầy thấy chúng đẹp bất thường như thế thôi, chứ con cũng đẹp chứ bộ. Nói xong nó cúi đầu cười hi hi… Tôi cũng gật gật..ừ hi.. ừ hi….đúng đọ…đúng đọ…

2
Nhà ở cách nhau mấy con đường, nên khi nào rảnh, lựa thời gian mà tụi nhóc không học bài tôi thinh thoảng lại ghé chơi với tụi chúng.

Bọn chúng là con gái, toàn chơi mấy con búp bê, và mấy con ngựa có cánh nhỏ nhỏ xinh xinh. Chơi với chúng một thời gian tôi cũng lây tính thích búp bê, Cũng sắm một bộ như chúng. Thỉnh thoảng cũng ôm cầm trên tay nựng nựng nói mấy lời ngôn tình với chúng trước khi ngủ. Có đôi khi uống trà sáng lại lôi lũ búp bê ra ngồi uống chung rồi thì thầm nói chuyện với chúng như thằng điên …he..he….he…. Vậy mà trà uống cũng ngon gần bằng uống với bạn trà tâm giao đấy…..

2 tuần trước tôi có ghé chúng lúc cuối tuần, gặp khi vợ chồng con Thúy vừa mua cho tụi nhóc một bộ chơi game đời mới. 2 đứa nhóc của con Thúy, đứa lớn tên là Kim Thùy, đứa ra sau tên là Kim Hằng. Con lớn làm chị ra cách nhau có mấy tiếng, nhưng có vẻ chững chạc hơn con em. Con em thì năng động hơn.

Cái game mới có nhiều thứ chơi. Con chị thì thích chơi cái game nấu ăn, và game trồng trọt gầy dựng trang trại gì đó, mà cũng có mua bán, xây nhà xây cửa tùm lum. Con em thì thích chơi game đua xe. Chúng chia nhau thời gian để chơi những thứ mình thích. Hôm tôi đến, gặp khi đến phiên con em chơi. Con Hằng rũ tôi chơi đua xe cùng với nó. Cái vụ game gọt này tôi cực kém.

Vì thích chơi với tụi nhỏ, nên tôi nhận lời thi đấu đua xe với con Hằng. Phải nói mấy cái vụ game gọt này, người lớn thua xa bọn nhóc, huống hồ gì là người kém cỏi như tôi.

Sau mấy vòng đua, lần nào tôi cũng thua. Bị chúng chế nhạo, tôi đã bắt đầu nóng mặt, nổi máu ăn thua với con Hằng. Tôi nghĩ, nếu đấu sòng phẳng thì có chơi đến tết Maroc tôi cũng không thắng nó vì vậy tôi bắt đầu nghĩ đến chiêu chơi bẩn

Thấy tôi lần nào cũng thua. Con chị bảo con Hằng, em phải nhường cho ông thẩy thắng với chứ, kẻo tội ông thầy. Tôi bị chạm tự ái, quàu quạu phụng phịu, không cần, rồi ông sẽ thắng nó cho mà xem.

Con Hằng mỗi khi đến phiên là đứng dậy, tay cầm điều khiển, người nghiêng qua nghiêng lại cực máu lửa. Tôi đợi đến vòng đưa gay cấn nhất, giả vờ đụng vào tay nó, vậy là nó lỡ trớn và chết mất phiên. Tôi thực hiện mấy lần như vậy. Lần nào cũng xin lỗi rối rít, con Hằng uất ức lắm nhưng không nói gì.

Cuối buổi chơi, nhờ vào trải nghiệm giang hồ vượt quá con Hằng hơn nửa thế kỷ, tôi cũng thắng được nó.

Thấy con Hằng mặt phụng phịu u sầu. Con Thúy hỏi, sao con, ông thầy không nhường con à. Con Hằng được dịp xả uất nói trong nghèn nghẹn, tại bởi ông thầy cứ đụng tay con, con mới thua chứ bộ. Con Thùy, thủng thẳng nói, mà lần nào ông thầy cũng xin lỗi rồi, em đã cho qua sao giờ lại trách ông thầy….

Lúc tôi chào tụi nó về, mặt tôi câng câng một niềm vui chiến thắng. Nhìn vẻ mặt thảm não của con Hằng, tôi nói, tuần sau đấu lại nữa nghe. Con Hằng nhấm nhảy, ứ ừ..không thèm chơi với ông thầy nữa. Tôi khật khừ cười sảng khoái ra về….he he…he….

3
Mấy tuần nay, tôi gọi điện cho con Thùy để đến chơi với tụi nhóc. Con Thùy lần lữa từ chối hết lần này đến lần khác với đủ mọi lý do. Biết tụi nó không ưa mình đến nữa, dù không biết tại sao. Tôi hơi buồn, đem mấy con ngựa có cánh ra chơi, nhưng cũng chẳng khuây khỏa nỗi nhớ tụi nhóc.

Con Thùy cố ý không cho tôi đến, nên tôi lại đến chơi chỗ vợ chồng Hà- Thu, để có dịp bán vốn.

Vợ chồng Hà- Thu trước đây cứ mầy tao chi tớ với tôi. Nhưng rồi vào chiều thu lá đổ, mây khói giăng bay….chẳng biết vì cái khỉ khô gì tự nhiên hai vợ chồng nó bỗng nhiên gọi tôi bằng thầy và xưng con. Nghe vợ chồng nó thay đổi cách xưng hô đột ngột, tôi nổi đóa hỏi nguyên nhân, vợ chồng nó không chịu nói, cứ một hai bạch thầy, bạch thầy… con..con..nghe cực chướng tai. Nói mãi không nghe, cuối cùng tôi thỏa thuận là, OK, bọn bay cứ gọi là thầy cũng được, dù gì thì lão phu cũng là thầy thuốc, nhưng dẹp cái vụ xưng con với bạch thầy đi, nghe nó chướng lắm.

Hà- Thu chấp nhận kiểu xưng hô mà tôi thỏa thuận, nhưng nhìn thái độ thiếu tự nhiên, thiếu chân tình như ngày xưa, nên vì vậy mà tôi cũng thưa ghé chỗ chúng chơi

Hôm qua tôi ghé chỗ tụi nó, tôi đã dặn trước là nếu không bạch thầy…với con thì lão phu mới tới. Lão Hà, vâng vâng, dạ dạ ngọt xớt, nghe nóng máy đếch chịu được.

Tôi đến, và bán vốn chuyện con Thúy không cho tôi đến chơi với tụi nhóc. Mụ Thu khúm na khúm núm, xém nữa thì văng ra bạch thầy. Thấy tôi trừng trừng nên mụ cũng dừng lại câu thưa thầy. Mụ nói, vì tôi chơi game gì đó, mà con bé Hằng ỉ ôi khóc mấy ngày liền, nên con Thúy ngại tôi đến chơi với tụi nhóc.

Nghe mụ Thu nói, tôi sừng sộ, bon bay chả hiểu gì cả, chơi với tụi nhóc là phải chơi hết mình, đừng có nghĩ là tụi nó con nít rồi nhường nhịn chúng, làm vậy là không sòng phẳng với chúng, coi thường chúng, dù mình có lớn hơn chúng bao nhiêu tuổi, dù là vai vế gì đi nữa khi chơi bời cũng phải bình đẳng như một người bạn cùng chơi. Đừng nghĩ mình lớn tuổi rồi nhường nhịn chúng, làm vậy là thiếu tôn trọng chúng, làm thui chột bản lĩnh tự tin và làm chúng nảy sinh ý tưởng ỷ lại, sau này không phát triển được kỹ năng sống…..Tôi thuyết một tràng dài. Mụ Thu cứ chắp tay, gật gật, vâng ạ, vâng ạ…không có ý kiến phản biện gì…nhìn chán như con gián. Tôi ngán ngẫm bỏ đi pha trà uống với lão Hà.

Lúc uống trà tôi gật gù nói với lão Hà, thiệt tình, lúc nảy là tớ ngụy biện với với mụ Thu, làm gì có cái vụ ý tưởng bình đẳng trong đó, hôm đó tớ chơi với bé Hằng là ăn thua thật đấy, tớ chơi bẩn mới thắng được nó đới, vậy mà sao mụ Thu chả có ý kiến gì vậy. Lão Hà, cứ vâng vâng, dạ dạ…thầy dạy đúng…., thầy làm gì cũng có ý chỉ của thầy ạ. Thấy lão Hà thái độ cũng giống mụ vợ hắn, tôi đã nóng máy lắm rồi, nhưng cố nén mình kẻo văng tục. Tôi nhìn thẳng vào mặt lão Hà với ánh mắt hình viên đạn, đầy vẻ trấn áp hỏi, có phải vợ chồng ông mới Qui Y gần đây phải không. Lão Hà…vâng ạ….

Tôi gạn hỏi Qui Y với ai. Lão Hà nói là Qui Y với Thầy T.P….. Tôi biết vịThầy này. Thầy trước đây vốn là Thiền sinh của một vị Đạo Sư lừng danh, của một dòng tu Thiền Tịnh song Tu. Thầy sau này bất đồng với Tăng Chúng trong Đạo Viện, mà bỏ ra ngoài xây am lập phái riêng. Thầy có qua Nepal tu tập một thời gian, rồi tự xưng là chứng ngộ gì đó và về giảng Pháp, hiển dương một pháp Tu Mật nghe rất huyền bí.

Tôi đã hơi ngờ ngợ cách đổi xưng hô của vợ chồng Hà,Thu là từ vị Thầy này mà ra. Vì vị Thầy này đã từng tu tập ở nơi Đạo Viện mà có lần tôi làm Giáo Thọ về một lĩnh vực rất ít liên quan đến Phật Pháp hiện hành. Nghĩ vậy nên tôi bắt nọn lão Hà, có phải Thầy T.P…. nói gì về tớ nên vợ chồng ông đổi cách xưng hô phải không. Lão Hà thú thật là vị Thầy kia nói tôi là một vị Tái Sinh,…bla bla…..

Tôi nghe lão Hà nói đến đây, không còn nhịn được nữa văng luôn

– Tái tái cái lỗ khu, có mà tái nạm, tái chanh á. Của khỉ, tớ không biết tớ là ai hay sao, ông không biết tớ bựa bẩn cỡ nào hay sao, mà tin vào những lời huyễn hoặc đó. Mịa… thời nay, vàng thau lẫn lộn. Người có chút nội hàm của Thiền định, ắt có khả năng thuyết Pháp cao, mà trăm vị thuyết pháp kiểu áy hết 99 vị thuyết vì mình rồi. Người có trí là người biết phân biệt đâu vàng đâu thau mà lắng nghe, để tìm đến với chân Phật Pháp nhiệm mầu. Phật Pháp đích thực là dạy cho chúng sinh tu tập cách sống dũng mãnh, khám phá nội thể của tâm thức để có tâm lượng và năng lượng từ ái mà đối diện với Sinh lão bệnh tử của vô thường. Chứ Phật Pháp không tuyên dạy, sự uỷ mị, yếu đuối thờ phụng, tôn sùng…. cái bên ngoài. Bla bla……

Vợ chồng lão Hà vẫn chắp tay, vâng vâng, dạ dạ….Ngán ngẫm cảnh này, tôi khoát tay, thôi bỏ đi, bọn bây hét thuốc chữa rồi, làm mất của bọ bữa trà ngon…..

Tôi về, gọi điện cho con Thúy, xin gặp con Hằng nói chuyện. Tôi xin lỗi con Hằng về chuyện đụng tay, đụng chân hôm trước, và thú thật với nó là nếu không chơi bẩn thì tôi không thể thắng nó, vì vậy lần này nếu chơi, nó phải tự vẫn trước vài phiên để chấp tôi, tôi mới đấu ngang nó được. Con Hằng bên kia cười hi hí…con chắp ông thầy 5 phiên được không. Tôi khà khà …cảm ơn nó và nói, đó mới là bản chất của vấn đề…he..he..he….

14.05.18
Thuận Nghĩa

SHARE