Home Ký sự Chuyện Đời „ỨNG CỬ VIÊN TỔNG THỐNG….“ (Chuyện Đời)

„ỨNG CỬ VIÊN TỔNG THỐNG….“ (Chuyện Đời)

1292
0

Hình như cũng thời gian này vào năm ngoái, khi xong việc, anh Sỏi chồng của Huyền một bệnh nhân ung thư đang trong diện tầm soát ở Berlin bảo tôi cùng ghé lại chợ Noel chơi và uống vài ly Glühwei cho ấm bụng. Tôi từ chối, bảo rằng không uống được rượu và không thích những nơi hội họp đông người. Hôm đó ngồi trên tàu về lại Hamburg thì nghe thông báo tại cái chợ Noel mà anh Sỏi định đưa tôi vào chơi bị xe tải khủng bố lao vào, người chết và bị thương như rạ..

Hôm nay cũng vậy, khi xong việc cái Đào cũng rủ tôi vào chợ Noel chơi. Tôi nói, ẻ vô…. Nó hỏi, eng sợ xe tông à. Tôi bảo, tau mà sợ chi hè, mà từ khi mô mi gọi tau bằng eng rứa. Nó cười hề hề, nhìn eng trẻ hơn tuổi thật cả mười mấy tuổi gọi bằng Cụ (Cậu) nghe ôốc dôộc quá ( kỳ quá)

Mạ của con Đào là bạn thiếu thời của tôi. Lúc nhỏ ở Trung, nhưng sau này vô Sài Gòn lập nghiệp. Lấy chồng người Bắc và đẻ ra chị em con Đào ở đó. Trước giờ con Đào gọi tôi bằng Cụ, chừ không biết tại răng, nổi đóa gọi tôi bằng anh. Tôi nghe không quen, quạu mặt, tau méc mạ mi, cho mụ nớ xạc mi một trận cho biết mặt…. Con Đào lại cười hề hề..chắc Mạ em cũng đồng ý rứa mà.

Không đẩy được tôi vào chợ, con Đào bảo, hay là eng về nhà em chơi chút rồi sau đó em chở eng ra ga. Tôi hỏi, mi có việc chi cần giải quyết gấp ở nhà hàng phải không. Nó gật. Tôi cũng gật… tùy mi, miễn sao tau ra ga kịp chuyến tàu cuối cùng là được.

Về đến nhà hàng “Cơm Niêu Gò Vấp” của con Đào. Nó đưa tôi lên phòng khách ở nhà trên ngồi đợi, rồi tướt tả đi đâu đó. Nhà hàng “Cơm Niêu Gò Vấp” của con Đào là một trong những nhà hàng có tiếng đắt khách trong chuỗi nhà hàng thuần Việt mới nổi lên gần đây ở Berlin. Nhà hàng của nó ở tầng 1 trong một khu nhà mặt phố. Nó bao trọn cả mấy tầng nhà. Phía dưới mở nhà hàng, các tầng trên làm chỗ ở luôn.

Con Đào đi đâu một lúc, khi về đưa theo một thiếu phụ trẻ. Nó năn nỉ tôi coi bệnh cho thiếu phụ này. Tôi bảo chữa bệnh gì giờ này nữa mà coi. Nó bảo, cô này sinh mổ 2 lần, các triệu chứng bệnh lý giống y chang như các bài viết về cách khắc phục di chứng sẹo mổ sinh của tôi, nên nó nhờ tôi „búng một phát“ nối lại kinh mạch dùm…nó vừa nói vừa cười khì khì…. Tôi hỏi con Đào, cô này là ai mà mi năn nỉ đầy nhiệt huyết rứa. Nó bảo cô này là: „..em gái ruột của vợ mới, của chồng cũ“ của nó

Sẵn dịp đang mang theo đồ nghề để thực hiện thao tác nối lại kinh mạch cho hiệu ứng bệnh lý này, nên tôi đồng ý. Khi đang chờ kem gây tê trên vết sẹo mổ có tác dụng, tôi hỏi cô bệnh nhân: „Con Đào bảo, cô là em vợ mới của chồng cũ của nó, có đúng không?“. Cô bệnh nhân gật đầu. Tôi nhắc lại. „Có nghĩa là con Đào với chồng nó đã ly dị, rồi chồng nó đã lấy vợ mới, và cô là em gái của người mà chồng cũ con Đào mới cưới sau này“. Cô bệnh nhân nói, đúng rứa đó Thầy. Tôi gật gật…con ni giỏi hè. Cô bệnh nhân cũng gật gật..“Chị ấy giỏi lắm, đưa cả gia đình chồng cũ về ở và làm chung luôn. Anh rể của em, tức chồng cũ chị Đào sau khi li hôn, lấy chị ruột của em, làm ăn thất bại đang lang thang không có việc làm, thì chị Đào đưa cả gia đình về đây làm chung nhà hàng này. Gia đình chị Đào ở tầng 2, gia đình của chị gái em ở tầng 3“… Tôi lại hỏi: „Có nghĩa là cả chồng cũ, chồng mới, vợ mới, vợ cũ, con chung, con riêng gì cũng ở trong căn nhà này“. Cô bệnh nhân gật gật…

Tôi vừa xong việc thì con Đào cũng xầm xập chạy lên nói, anh xong chưa, mình đi eng hè, đưa eng ra ga, em còn về đi nhảy đầm với hội vợ chồng anh Sỏi.

Đưa tôi xuống nhà hàng. Nhà hàng lúc này đã đóng cửa. Khách không còn, nhưng vẫn còn lố nhố một đống đầu đen trong nhà hàng. Thấy tôi có vẻ ngơ ngác, con Đào thì thầm, toàn người làm với người nhà cả đó eng nờ. Tôi gật gật….

Con Đào bảo tôi đợi, rồi đi qua cái bàn đặt gần quầy bar. Nơi có 4 người đàn ông ngồi ở bốn góc bàn. Mỗi người một ly bia cối trước mặt. Giữa bàn để 1 bộ bài tây trên cái dĩa. Con Đào rút bóp ra đưa ra cho mỗi người xếp tiền loại 10 EU.

Khi trên đường ra gara lấy xe, tôi hỏi con Đào, bộ tối mô mi cũng đưa tiền cho người làm đánh bài rứa à, rứa thì tiền mô cho ngạ. Con Đào mặt không đổi sắc nói, sợ chi mô eng…trong 4 người nớ, thì một người là chồng cũ, một người là em trai chồng mới, một đứa là em trai của em, còn người còn lại là anh đầu bếp, bạn thân của em…ai thắng, ai thua chi thì tiền cũng về túi em cả mà, lọt lỗ sàng ni, thì qua lỗ nia nớ…mà thúng, mủng, dần sàng chi của của em hết cả thôi…

Nghe con Đào nói, tôi ra vẻ đồng tình gật gật…rồi hỏi, rứa chồng mới của mi mô rồi. Con Đào cười cười…anh ấy lên nhà trước để lo cho mấy đứa nhóc nằm ngủ….

Khi con Đào lấy xe ra và xuống mở cửa xe cho tôi. Tôi trầm trọng nét mặt bảo… Đào, mi đứng yên, cho tau quì lạy mi một cái. Con Đào nảy dựng lên, đứng xích ra xua tay…chuyện chi rứa eng. Tôi nói, tau phục chuyện tề gia của mi quá đi. Con Đào tưởng tôi chọc nó,nhe răng cười hề hề…chuyện nhỏ mà eng, chuyện chồng cũ, vợ mới làm chung tiệm ở cái xứ này mô có hiếm…Tôi vẫn trầm trọng nét mặt…nhưng mà với một mớ bòng bong quan hệ như ri mà mi vẫn ung dung thảnh thơi quản lý được đàng hoàng vậy là mi thiên tài rồi. Tau lạy mi không phải là vì nể phục mi, mà tau lạy mi, là mi mần răng… mi về ứng cử làm Tổng Thống dùm tau cái, mi mà mần Tổng Thống thì cái bọn nớ nớ…đó khỏi hầm hè suốt ngày chỉ tính chuyện nuốt trôộng lẫn chắc, thiên hạ đỡ bị ác mộng vong Quốc mi nờ….

Con Đào bỗng rộ lên một tràng cười, lần này nó cười he hé thật sảng khoái….chuyện nhỏ như con thỏ eng nờ, eng cứ để đó em….hé..hé..hé….

Berlin 18.12,17
Thuận Nghĩa

(Ảnh lượm trên mạng chỉ có tính chất minh họa. Tên nhân vật đã thay đổi…)

SHARE