Sóng không cũ cũng chẳng bao giờ mới
Bến ngày xưa giờ vẫn bến bờ nay
Nên bởi vậy biển cần chi gió nữa
Như chẳng cần em mà đợi tóc bay
Thì thế đó đám vỏ sò vỏ hến
Tấp nên bờ thành giới hạn bao la
Em biết không tất thảy miền rộng lớn
Cuối tầm nhìn chỉ vệt nhỏ nhạt nhòa
Không cũ- mới nhưng anh cần ngọn sóng
Không có em thì đợi gió mây bay
Em sẽ nghĩ suốt đời anh mâu thuẫn
Tự mình giăng tự sập bẫy đọa đày
Và có lẽ cú này em nói đúng
Những lời ấy là nghĩ đóng như đinh
Khát cơn buồn cho phút giây cảm lạ
Anh lăn lóc thoi thóp… một cuộc tình
Là nói vậy nhưng trong chiều hưng phế
Chợt như là thấy biển có rưng rưng
Không có lẽ nói toạc ra là nhớ
Nhớ bờ môi trong một bữa điên khùng
Là bữa đó chỉ một lần chân thật
Thấy cánh buồm khát vọng cuối chân mây
Anh đã lỡ hôn tóc em một phát
Để cơn đau thấm tận mãi lúc này
Cũng thú thật trăm ngàn lần láo toét
Chỉ một lần lỡ dại trái tim rung
Nếu như được quay lại ngày bữa đó
Sẽ dằn lòng hôn gió phía muôn trùng
Thì lúc này trong cuối tuần lãng vẹo
Khi không còn nhiều việc để lo toan
Anh chẳng phải loành quành mò ra biển
Cho hẫng vương xé buốt vệt nắng tàn
Anh chẳng cần nhìn con còng xe cát
Mà cầu may thấy vệt xước tóc mai
Khỏi tru tráo xõa tay vào sóng lạnh
Tìm long lanh mươn mướt mái buông dài
Thì lúc này biển chẳng buồn ngây dại
Và trong anh sóng đâu vỗ vô biên
Anh chẳng cần dõi tầm nhìn thăm thẳm
Để day dứt trôi về phía tóc hiền
Thuận Nghĩa