chanh vắt- vỏ trị được ho
cầu ai rút ván- qua đò ta đi
không tìm được ẻm nhu mì
trước nường chằn lửa. Cúi quì đâu sao!
mặt nghiêm lộ rõ hẹm ngao
không châu chấu hưỡm cũng cào cào thôi
một chiều cánh lụa rách rồi
trên nom cỏ mượt làm mồi sẻ nâu
oan Thị Kính phưỡn Thị Mầu
tèm lem tú hụ đủ màu nhân gian
lơi cật phố thị lên ngàn
không no cơm vẫn tàn tàn phấn hoa
góc rêu rờ rưỡn nắng ngà
vân vê núm gió la đà eo trăng
đếch nên ông thì ra thằng
phởn phơ sông nước tằng tằng khói mây
mai đây mốt nọ kia này
vơi nơi chén chú lại đầy chén anh
không trò tróc rễ bẻ cành
tàn hoa dập liễu cũng thành xe duyên
ngày về tới đỉnh cửu huyền
vỏ chanh đẫm giọt cam tuyền lại xưa
cầu mây bắc nối bốn mùa
ván kia gửi lại trò đùa thế nhân
ngàn thu kéo lại bên gần
vục nơi vạn đại cho trần tục nhau
giếng khơi lỡ nối dây gàu
còn dư mấy độ quấn đau để dành
một ngày cam bỗng thành chanh
bỗng chua bỗng chát bỗng đành hanh môi
cầu kia rút ván. Đã rồi!
đò ngang không bến dọc trôi cũng là…
27.01.2013
Thuận Nghĩa
(Không thuyết Pháp thì tà lưa
Thơ cũ, ảnh mới…cũng mùa tròn trăng…he..he…he…)