Tôi đã từng nghe người ta kể lại câu chuyện rằng:

„… Trong phòng mổ của bệnh viện nọ, vị Bác sĩ trẻ cầm dao mổ thì thào:

– Cố lên Tùng nhé, dũng cảm lên, bình tĩnh, đừng sợ không có chuyện gì đâu.

Người bệnh nhân trước khi chìm vào giấc ngủ của thuốc mê, vẫn cố gượng dậy nói:

– Thưa bác sĩ, em tên là Hưng, chứ không phải tên Tùng.

Vị Bác sĩ trẻ thản nhiên:

– Biết rồi, Tùng là tên của tôi…“

Câu chuyện ấy gây ra một nụ cười nhẹ trước sự nhầm lẫn khá dễ thương!!!!

Hôm nay ở Trung tâm tôi làm việc cũng có một sự nhầm lẫn nhẹ, cũng không kém phần dễ thương như thế.

Một phàn vì lượng bệnh nhân dồn lại sau khi dịch bệnh đã thoái lui, một phần do học trò nghỉ hè, người ta lại ngại đi xa cũng vì dịch bệnh, nên họ có thời gian để đăng ký chẩn trị nhiều hơn thường lệ. Sáng đến nhìn cuốn sổ hẹn tôi đã thấy khớp. Cũng cố lắm, nhưng đến độ 3 giờ chiều thì đã cảm giác hơi đuối… tôi bảo bọn Rezeption đẩy lùi bệnh nhân lại sau một thời gian để nghỉ ngơi „nạp lại năng lượng“.

Phía sau Trung tâm có một khoảng sân rộng, tôi ra đó ngồi nghỉ và hít khí giời…

.. Khi thấy tôi bỗng nhiên ngồi bệt xuống sân, chân giãy dụa choi đạp thình thịch xuống sân, hay tay ôm đầu vật vả la hét rất thảm thiết… Sếp và mấy nhân viên trị liệu hốt hoảng tông cửa chạy đến, ai cũng hốt hải dồn dập hỏi có chuyện gì xảy ra. Tôi bừng tỉnh nhìn họ rồi chỉ xuống nền sân nói:

– Con đen thua mẹ nó rồi!!!

Mọi người cúi xuống nhìn, thấy một bầy kiến càng đang đánh nhau. Tất cả nhìn tôi lắc đầu. Một nhân viên lấy ngón tay gõ gõ vào đầu nói „ Ông cũng có khi tăng động nhỉ“. Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn trước sự lo lắng của họ và nghĩ: „Ơ, mình trở nên hiếu chiến từ khi nào ấy nhỉ“….

17.07.20

TN

SHARE