Home Ký sự Chuyện Đời Sự kỳ diệu của khí công

Sự kỳ diệu của khí công

1632
0

Trước khi trình bày bài tập thứ Hai về Kỹ Thuật Vận Công Khống Chế Vùng Ngôn Ngữ Trong Não Bộ. Đó là bài tập Qui Nạp Màu. Tôi xin kể lại cho các bạn nghe một câu chuyện có thật mà chính tôi là người trong cuộc, là người trực tiếp trải nghiệm thành quả của việc luyện tập khả năng Qui Nạp Màu.

Kể về sự trải nghiệm của chính mình, cũng để minh chứng cho luận thuyết Mọi Lý Thuyết Đều Là Màu Xám… mà tôi đã trình bày trong topic trước. Nội Hàm Khí Công mà bạn liễu nghiệm được, chỉ có thể thu nhận và cảm thụ từ sự trì luyện của chính bạn. Tôi nói về nó, hay nghe ai nói về nó, hay đọc đâu đó, xem đâu đó, cuối cùng cũng chỉ là mớ lý luận hỗn tạp vô tích sự. Bạn chỉ nên tin vào sự kỳ diệu của Khí Công, sự mầu nhiệm của Hơi Thở khi bạn cảm thụ được điều đó trong sự luyện tập của chính các bạn mà thôi.

Mùa thu năm 1991, tôi rời trại tỵ nạn Hemstedt gần Braunschweig, về định cư ở thành phố Gifhorn. Sau khi điều trị cho người phụ trách Hội Chữ Thập Đỏ của thành phố này đi lại được bình thường sau 7 năm ngồi xe lăn vì tai biến mạch máu não, bằng kỹ thuật châm cứu gia truyền của bổn môn. Tôi được bà ta bảo lãnh và giới thiệu cho một Giáo Sư Y Khoa ở học viện Y Khoa thành phố Götinngen. Được sự bảo trợ của ông Giáo Sư này, tôi được vào làm việc trong phân khoa phục hồi chức năng của Viện.

Vì sự bất đồng ngôn ngữ. Hay nói đúng hơn, là vì khả năng tiếng Đức quá kém, tôi không thể nào hoà nhập được vào ê kíp làm việc của các Bác Sĩ ở phân khoa này. Vì vậy tôi xin nghỉ việc và đầu quân vào dưới trướng của Dr. Xuan Trang Nguyen. Một bác sĩ gốc Việt khá nổi tiếng ở vùng này. Ông là người Mỹ Tho, du học ở Đức từ năm 1969. Sau sự kiện 1975, thì ở lại lập nghiệp tại Đức luôn.

Vào thời kỳ này, dòng người tỵ nạn đến Tây Đức, sau sự kiện Bức Tường Berlin sụp đổ rất ồ ạt. Là một người ở trại tỵ nạn, kiếm được một việc làm chui đã khó. Mà để có được một giấy phép lao động hợp pháp thì càng khó khăn hơn. Việc tôi được làm việc trong phòng mặch tư nhân của Dr. Trang phải nói là một may mắn hết sức.

Cho dù sự có mặt của tôi với kỹ thuật châm cứu gia truyền đã đưa lại danh tiếng và thu nhập không nhỏ cho vị Bác Sĩ gốc Việt này. Nhưng không thể nào có thể phủ nhận được sự tận tình lo lắng của bác sĩ Trang cho việc hội nhập của tôi.

Vài thời điểm đó, tôi cũng như mọi người Việt tỵ nạn khác, đều ở trong tình trạng phập phòng sẽ bị trục xuất về nước. Chỉ có một số người hiếm hoi được cấp giấy tạm dung theo luật Nhân Đạo 51. Còn hầu hết là bị cấp giấy Duldung Abschiebung. Là một loại giấy phép tạm dung gia hạn theo từng tuần, từng tháng chờ ngày trục xuất về nước. Tôi cũng sử dụng loại giấy phép cư trú này.

Dr. Xuan Trang Nguyen là một Đảng viên kỳ cựu của Đảng Dân Chủ Thiên Chúa Giáo CDU là Đảng cầm quyền lúc bấy giờ của Thủ Tướng Helmut Kohl. Ông có mối quan hệ gắn bó với các chính khách của Đảng này.

„Cuộc chiến“ dành quyền cư trú hợp pháp đầy huyền thoại của tôi là một minh chứng ảnh hưởng quyền lực của Dr.Trang trong đảng cầm quyền này.

Sau khi chính tôi được Dr.Trang chỉ định trị bệnh cho một chính khách quyền lực đứng hàng thứ hai của Chính Phủ Đức, là Chủ Tịch Quốc Hội Đức đương nhiệm. Dr. Trang mở một cuộc vận động rầm rộ. Với một thỉnh nguyện thư, đứng đầu là vị Giáo Sư Y Khoa, chủ tịch quốc hội Đức, bà Rita Süssmuth, theo sau là 13 vị Giáo Sư Bác Sĩ danh tiếng của Đức, cùng chữ ký của hơn 12000 bệnh nhân Đức, yêu cầu chính phủ Liên Bang cho phép tôi được cư trú và hành nghề hợp lệ tại Đức.

Tuy cuộc vận động rầm rộ được sự hổ trợ của các chính khách cao cấp như vậy. Nhưng nước Đức là nước pháp trị. Mọi hành vi và của công dân cư trú trên nước Đức đều phải tuân thủ theo Pháp Luật. Thỉnh nguyện thư chỉ có ảnh hưởng đến việc tạm thời không trục xuất tôi, chứ không thể cấp giấy định cư và hành nghề hợp lệ được. Vì thỉnh nguyện thư không thể giải quyết được theo bộ luật nào cả. Bởi vì theo hồ sơ của Sở Tỵ Nạn Liên Bang, tôi xâm nhập vào nước Đức bằng đường vượt biên, là xâm nhập vào lãnh thổ bất hợp lệ

Do đề nghị của Dr.Trang, Bộ trưởng Ngoại Giao Đức, chỉ thị cho Giám Đốc Sở Ngoại Kiều thành phố Göttingen, đưa tôi sang Pháp, và đề nghị Đại Sứ Quán Đức ở Pháp cấp thị thực cho vào Đức theo con đường hợp lệ, thì giấy tờ cư trú và hành nghề sẽ được giải quyết đúng luật. Giám Đốc Sở Ngoại Kiều tư vấn cho Dr. Trang là không nên đi theo đường vòng, mà nên cho tôi theo học một nghề có định hướng liên quan đến lĩnh vực Y Khoa, thì tiện hơn. Và cuối cùng Sở Ngoại Kiều đã đề nghị Sở Lao Đông cấp cho tôi giấy phép học nghề. Và giấy phép tạm dung Duldung Abschiebung của tôi được thay bằng giấy phép tạm trú của Sinh Viên Học Nghề.

Và Giám Đốc Sở Ngoại Kiều con tư vấn thêm, cứ học, nhưng thi không được phép đậu. Không đậu thì phải học tiếp, học cho đến khi nào thi đậu thì thôi. Và giấy phép cư trú sẽ gia hạn mãi theo thời gian theo học, chờ luật cư trú mới.

Vậy là từ năm 1994 tôi theo học nghề trong trường đào tạo chính qui Trợ Lý Bác Sĩ (Arzthelfer). Học với tâm thế „học không được phép thi đậu“

Vì theo hệ học nghề (Ausbildung). Nên hàng tuần tôi chỉ phải lên lớp chính qui có 3 buổi, thời gian còn lại là thực tập tại bệnh viện. Mà thực chất là châm cứu trị bệnh tại bệnh viện tư nhân của Dr.Trang.

Vào thời điểm này cũng là thời gian, cuộc sống của tôi có nhiều cam go nhất. Tôi phải tự mình nuôi con nhỏ, khi Mẹ nó trao cho tôi để đi lấy chồng, lúc nó vừa tròn 11 tháng.

Vừa đi làm, vừa đi học, vừa chạy job rữa bát, quét dọn ở các nhà hàng. Học với tâm thế không được phép thi đậu. Và cái quan trọng nhất là vốn ngoại ngữ tiếng Đức không được học một ngày nào của tôi dở ẹc. Nên kết quả học tập ở các kỳ thi học kỳ của tôi tệ hại một cách thảm hại. Tệ hại đến mức Giáo Viên phụ trách phải thốt lên rằng, chưa bao giờ thấy một học viên nào có kết quả học tập tệ hại như vậy, suốt cuộc đời làm Giảng Viên của bà ta..hì hì….

Khi sắp sửa đến ngày thi tốt nghiệp. Tôi đã chuẩn bị quá trình học cho một cuộc thi không được phép đậu, nên cứ yên tâm sự „ôn luyện“ cho một cuộc thi trượt. Đùng một cái, luật cư trú của Đức có thay đổi. Ai đã có gia đình, có con cái, nếu đã ở trên nước Đức trên 5 năm, và có đóng bảo hiểm xã hội trên 60 tháng trở lên thì được cấp giấy phép cư trú có thời hạn Aufenthalsbefugnis.

Tôi thuộc diện này, vì có con nhỏ và đã đi làm đóng bảo hiểm xã hội trên 5 năm. Đến lúc này thì việc thi đậu tại trường trung cấp Y tế này lại trở thành một nhu cầu cấp thiết. Vì nó là bằng cấp cần thiết để làm cơ sở cho những sự học hành tiến thân trên con đường hành nghề Y của tôi sau này trên nước Đức. Vậy là phải hối hả học thi. Nhưng mọi sự đã muộn, vốn tiếng Đức và kiến thức học để thi trượt của tôi khó có thể đạt được khi ngày thi tốt nghiệp chỉ còn chưa đầy 3 tuần.

Vậy là tôi phải sử dụng đến một thủ pháp học thuật đặc biệt. Một thủ pháp học thuật đã làm nên nên kết quả thi cử đầy huyền thoại của tôi sau này.

Thay bằng việc lao đầu vào gạo lại những trang tư liệu, nhưng cuốn sách giáo khoa, thì tôi lại đóng cửa phòng kín mít và ngồi Thiền, gần như 24/24. Không ăn, và gần như không uống. Không học và không cả đọc. Chỉ có một việc duy nhất là ngồi phân tích và qui nạp các gam Màu Sắc tương ứng với các tông Âm Thanh của sự cảm thán.

Trước đó, hồi trẻ, tôi đã được Ân Sư truyền thụ cho phương pháp phá công án của phái Thiền Lâm Tế. Trong những năm sau, khi tôi đi châm cứu Thiện Nguyện ở chùa Viên Giác, lại được hạnh ngộ với Đại Sư Khổ Toại, một vị Thiền Sư của Nhật Bản. Ngoài bộ Lục Tự Quyền ra, ông còn truyền cho tôi tâm pháp của một phương pháp Định Tâm rất hiện đại, đó là dùng sự quán tưởng Màu Sắc và Âm Thanh để nương theo hơi thở, vận công lực, làm vô hiệu hóa vùng Ngôn Ngữ trong não bộ, nhằm chặn đứng sự bắt đầu của các Ý Niệm vừa khởi lên tron Tư Duy ngôn ngữ, để dập tắt các Vọng Niệm.

Lý thuyết của thủ pháp dập tắt vọng niệm này khá đơn giản. Đó là qui nạp các tông màu cơ bản của Bảy Sắc Cầu Vồng: Đỏ, Da Cam, Vàng, Lục, Lam, Chàm, Tím, vào Bảy Âm Thanh Cảm Thán: Ôi, I, Ai, Ơ, À, Ồ, Ui. Sau đó hành công Nội Tức theo kiểu phát tự quyết của Lục Tự Khí Công, đẩy công lực lên khống chế vùng Ngôn Ngữ sau thuỳ chẩm của Não bộ.

Không học thi mà tôi lại trì luyện kỹ thuật phân tích và qui nạp màu sắc để làm gì. Chả có một tương quan nào trong việc luyện Khí Công với việc học thi nghề nghiệp bằng tiếng Ngoại Ngữ cả. Thiền Định có thể giúp cho tâm trí thông suốt và làm tăng khả năng chú ý trong việc học hành. Nhưng Khí Công thì chả có ảnh gì nhiều đến việc thi cử cả. Mọi người thấy tôi học thi bằng cách nhìn trừng trừng vào các bản quệt màu bảy sắc cầu vồng, và gầm gừ suốt ngày, Ôi, A, Ơi, U..Ơ…Họ bảo tôi chắc bị điên. He he he he…

Cái điên học thi, không cần đọc tài liệu chỉ hét Ơ, Ôi …và chơi trò quệt màu như trẻ mẫu giáo của tôi. Đã đưa lại kết quả cuộc thi viết của tôi là điểm 2+ . Một điểm số vào loại nhất nhì trong số 27 học viên của lớp.

Thực ra đây là một thủ thuật thi cử thuộc vào loại „tà đạo“. Vì tôi đã tìm hiểu kiểu thi lý thuyết trong các trường học của Phương Tây, trừ kiểu viết luận án ra, tất cả các cuộc thi đều thuộc vào dạng thi trắc nghiệm. Mỗi câu hỏi đều có 4 câu trả lời, được đánh dấu A, B, C, D. Thí sinh chỉ việc đáng dấu chéo vào ô nào là câu trả lời đúng là được. Cái khó là thời hạn rất eo hẹp, mỗi câu chỉ được phép suy nghĩ trong thời hạn là 30 giây đến một phút. Và nhiều khi một câu hỏi, có hai hay cả bốn câu trả lời đều đúng. Hoặc cả bốn câu trả lời đều sai. Nếu không có sự hiểu biết cặn kẽ, rất khó được điểm cao.

Nắm được kiểu thi cử này. Với vốn học và khả năng ngoại ngữ dành cho cuộc thi nghề gần như bằng 0. Cuộc thi này tôi chỉ còn có phương pháp dùng xảo thuật chứ không còn cách nào khác. Việc qui nạp các tông màu thành 4 chủ đạo là Đỏ, Vàng, Xanh và Tím vào 4 tông âm thanh, I, Ê, Ai, Ô. Sau đó ước lệnh qui nạp vào bốn chữ cái A, B, C, D. Xanh và Tím là Đúng. Đỏ và Vàng là sai. Dùng năng lực Thiền Định và Nội Khí kích hoạt, rung động vào vùng Ngôn Ngữ trong não bộ, theo phương pháp của Thầy Khổ Toại. Từ việc rung động nội khí này, tôi tích hợp được một loại cảm giác, có thể hiểu nôm na là tạo ra Ngôn Ngữ tạm thời cho giác quan thứ 6 vậy.

Khi vào phòng thi, với tâm thế của một Thiền Sinh, chứ không phải là một Thí Sinh. Tôi không đọc câu hỏi (vì có hiểu chúng hỏi gì đâu mà đọc, he he he he…). Tôi chỉ nhắm hờ mắt và dùng ngón tay sờ vào các ô trả lời, A, B, C, D. Chỗ nào có cảm nhận của sự rung cảm của Xanh, Tím – Ai, Ô thì đánh chéo vào, chỗ nào nào có cảm giác Đỏ, Vàng- I, Ê thì không đánh chéo. Xong rồi thi đem nộp bài, mỉm cười ra về. Bạn học và cô giáo và mọi người hỏi làm bài thế nào. Đưa ngón tay cái chỉ lên trời, ý nói. Tuyệt. Khe khe khe khe….

Vậy là đậu phần lý thuyết với kết quả tốt đến không ngờ. Nhưng nếu có ai hỏi, thi lý thuyết hỏi về cái gì. Chắc chắn là tôi cấm khẩu ngay, đến cả đề thi có mấy câu hỏi tôi cũng không biết nữa, chứ đừng nói chi là biết chúng hỏi về cái gì.

Có kết quả thi lý thuyết xong, thì được phép chuẩn bị hai Tuần cho thi Vấn Đáp. Lần này thì hơi rắc rối, vì thi Vấn Đáp có 120 câu hỏi. Thí sinh vào phòng thi, bốc thăm trong đống câu hỏi lấy một câu, và trả lời sự tra vấn của 5 vị Giám Khảo. 120 câu hỏi với 120 đề tài khác nhau, và đề tài nào cũng phải thông hiểu để trả lời sự hạch hỏi chuyên sâu của Giám Khảo.

Không thể thực hiện thủ thuật cũ với thi vấn đáp. Tôi quyết định học gạo, tủ lấy 10 câu và tuyên bố với mọi người. Tao vào phòng thi mà không túm lấy một trong những câu tủ này, tao đứng dậy về ngay lập tức, không cần giám khảo hạch hỏi nữa.

Bằng phương pháp qui nạp 10 tông màu vào 10 loại âm thanh khác nhau. Tôi tin chắc rằng tôi sẽ có trực giác túm được các câu hỏi mà tôi đã học tủ trong 120 câu hỏi của đề thi. Nhưng cái quan trọng nhất là vốn tiếng Đức làm thế nào trả lời cho được các câu hạch hỏi của giám khảo mới là quan trọng. Cuộc thi vấn đáp, tôi không mấy khả quan, vì khả năng ngoại ngữ chứ không phải vì kiến thức.

Ngày tập trung đến phòng thi vấn đáp. Tôi rất bất ngờ, khi cô bé lớp trưởng, người cực ghét tôi vì kết quả học tập thậm tệ của tôi. Và cô này cũng là cô bé thông minh và học giỏi nhất lớp. Hôm đó cô ta lại diện một cái đầm màu xanh nước biển. Gam màu phù hợp với gam màu tôi ước lệnh cho câu hỏi tủ thứ 5 của tôi. Là câu hỏi về phương pháp đo Điện Tâm Đồ EKG. Không biết tại sao, nhìn người vốn căm ghét và kỳ thị mình mặc cái đầm màu xanh biển ấy, trong tôi lại trào dâng lên một cảm xúc rất lạ lẫm. Một cảm giác lâng lâng của sự yêu thương trìu mến vô hạn. Tôi có cảm giác rất bình an và thoải mái, không còn một cảm giác lo sợ hay e ngại gì cả.

Tôi lân la đến bên cô bé, khen cái đầm của ta đẹp, và nhã nhặn. Sau đó thì cứ bám theo cô ta, hỏi về các kiến thức về kỹ thuật đo Điện Tâm Đồ. Cái lạ là hôm đó cô bé này, cực dễ thương, tôi hỏi gì cô ta cũng nhiệt tình giải đáp cả. Cuối cùng cô ta hỏi, Lê, tại sao mày không hỏi về vấn đề khác mà chỉ hỏi về đo EKG không vậy. Tôi cười, nói, nếu vào thi, tao bốc thăm không trúng câu này, là tao về ngay chứ không thi nữa. Nó chỉ đầu, ý bảo tôi mát dây.

Bước vào phòng thi. Tôi thấy trong tôi trào dâng một linh cảm của màu nước biển. Tôi thấy cả 5 vị giám khảo, ai cũng dịu dàng và dễ thương như những con sóng chiều của biển lặng. Và câu hỏi thứ 6 gấp lại nằm sấp từ từ trái sang trong đống 120 câu hỏi dàn hàng ngang trước bàn giám khảo, hình nư cũng lóng lánh màu ngọc bích, màu của cái áo đầm cô bé lớp trưởng. Tôi chọn câu hỏi đó. Và đó là câu hỏi về kỹ thuật đo Điện Tâm Đồ EKG.

Tôi bình thản nhìn vào mắt của từng giám khảo, và hướng những câu hỏi của họ vào những gì mà tôi hiểu biết sâu sắc nhất về điện tâm đồ. Tôi trình bày thêm ảnh hưởng của trường Điện Từ trong môi trường của phòng đo có thể ảnh hưởng đến kết quả của máy đo. Tôi giải thích cho họ nghe về Trường Tâm Lý của chuyên viên đo đặc cũng ảnh hưởng đến từng chi tiết nhỏ trong giải kết quả. Tôi nói về nhược điểm của các máy đo hiện đại đã bỏ qua kỹ thuật khống chế ảnh hưởng của trường Sinh Học từ chuyên viên đo. Cho nên tâm trạng buồn vui của chuyên viên cũng có ảnh hưởng làm sai lệch các kết quả của trái tim nhạy cảm của người bệnh…

Nói tóm lại là các vị Giám Khảo không phải hạch hỏi tôi, mà nghe tôi trình bày những kiến thức khoa học cần thiết mà họ chưa hề nghĩ đến về kỹ thuật chế tạo máy đo Điện Tâm Đồ….he he he…cuối cùng thì tôi được điểm 1. Điểm 1 về thi vấn đáp, là một thang điểm tuyệt đối, hầu như rất hiếm được có. Và đó cũng là điểm 1 đầu tiên, của sau 40 năm thực hiện các cuộc thi vấn đáp ở phòng thi này.

Và tôi cũng là một trong 5 người Arzthelfer đầu tiên của nước Đức. Vì nước Đức từ xưa đến nay có thể có hàng trăm ngàn Arzthelferinen chứ rất hiếm có Arzthelfer. Vì nghề này là nghề chỉ dành riêng cho Phụ Nữ. Chỉ có Nữ trợ lý Bác Sĩ (Arzthelferin) chứ hầu như không có Nam trợ lý Bác Sĩ (Arzthelfer).

Bằng Tốt Nghiệp khóa đào tạo Trợ Lý Bác sĩ do Bộ Y Tế Tiểu Bang Niedersachsen cấp:

Nghề Trợ Lý Bác Sĩ, vốn là nghề chỉ dành cho phụ nữ. Trong điều kiện tại thời điểm đó tôi chỉ được phép theo các hệ học nghề Y Tế chính qui theo nghề này mà thôi. Do từ trước đến nay chỉ có Nữ Sinh theo học, cho nên Mẫu Bằng Cấp có sẵn chỉ dành cho phái Nữ, nên trong titen nghề nghiệp chỉ dành cho đuôi nDanh Từ thuộc về giống Cái: ..in… Vì tôi là hàng đọc, cho nên trên mẫu bằng cấp, phải bỏ mất đuôi inen của giống cái Arzthelferin, giữ lại đuôi er của giống đực, Arzthelfer.

Cái dấu nổi của Cơ Quan Quản Lý Nhân Sự Y Tế Liên Bang trong bằng cấp khiêm tốn này, là tiền đề cơ sở cho tôi bước tiến trên con đường hành nghề Y của Đất Nước coi trọng bằng cấp này…

Phương pháp thi trắc nghiệm tà đạo mà tôi đã trình bày trên, tôi cũng đã sử dụng trong một cuộc thi Lý Thyết gần đây khi tham gia cuộc thi dành bằng cấp Chuyên Viên Trị Liệu Năng Lượng Y Sinh Học Quốc Tế. Trong phần thi tiếng Anh. Vì khả năng tiếng Anh của tôi cực tồi tệ, lại thi đề tài chuyên môn rất mới của Y Khoa. Nên tôi cũng phải câu trả lời câu hỏi bằng trực giác sờ, chứ không phải là trả lời bằng kiến thực. Vậy mà cũng đậu điểm cao. Trong khi đồng nghiệp của tôi, người có hàm Giáo Sư, kiến thức uyên bác và thông thạo 7 thứ ngoại ngữ của tôi trượt chỗng gọng hehehehehe…

Câu chuyện thi cử có thực, không hề thêm bớt một chi tiết nào này của đời tôi. Chính tôi là người trải nghiệm khả năng diệu kỳ của bài tập Phân Tích và Qui Nạp màu sắc. Có liên quan rất mật thiết đến bài tập Khống Chế Vùng Ngôn Ngữ mà tôi đã trình bày trong Topic trước.

Đã trải qua hàng chục năm, kinh nghiệm trì luyện, và giảng dạy, trao truyền Khí Công, tôi xin cam đoan với các bạn, hãy thực hành bài tập của trẻ mẫu giáo về màu sắc như tôi đã trình bày. Bạn sẽ có sự liễu nghiệm về Tâm Thức rất kỳ diệu. Bạn sẽ có ngay thành tựu tích liễm nội lực khác thường mà bấy lâu còn trì trệ trong quá trình tập luyện của các bạn.

20.06.2013
Thuận Nghĩa

SHARE