“Nháp Ở Trên Tàu…” là những đoạn thơ tôi viết trong những lúc “rảnh rỗi nên nông nổi” ở trên những chuyến đi xa. Thông thường mỗi tháng tôi đi tàu cao tốc vài ba bận. Mỗi bận xuôi ngược cũng gần cả ngàn cây số. Nếu không làm việc gì trong khoảng thời gian ngồi tàu đó, thì tôi thường viết nháp thơ vào Ipad. Viết xong rồi để đó, cũng chẳng mấy khi ngó ngàng tới. Loại thơ tôi viết nháp này, không có hệ thống về cảm xúc, nhưng đều cùng một thể loại là thơ 8 chữ, khổ 4 câu. Có bữa thì 1 khổ, có bữa thì dăm ba khổ.
Hình như tôi bắt đầu viết vào đầu năm 2012 thì phải. Đến bây giờ chắc cũng được gần cả ngàn khổ rồi.

Thơ viết nháp trong Ipad, nên ngại viết lại trong Word để đăng lên trên Facebook. Mấy hôm nay cái Ipad chập chờn. Có lẽ đã hết hạn sử dụng. Vì ngày nào nó cũng bị quần 4 đến 5 tiếng đồng hồ, suốt cả 5 năm nay.

Hôm nay phải vội vã sao chép lại. Trong Ipad có rất nhiều dữ liệu. Mày mò mãi không biết làm thế nào để coppi lại cho nhanh. Gọi hỏi thằng học trò làm IT, nó bảo cuối tuần đem lên cho nó làm. Lòng cũng cảm thấy có chút bất an, cứ sợ lỡ như cái Ipad nó dở chứng bất tử….

Tranh thủ gõ lại cái “Nháp Ở Trên Tàu”, thấy nó dài bất tận, ngại toát cả mồ hôi.
Vì viết từng khúc, mỗi lần mỗi cảm xúc khác nhau, lại không có đặt tên, cho nên giờ gõ lại không biết đặt tên gì, đành để luôn nguyên bản là “Nháp Ở Trên Tàu”. Vì nó dài vô tận tụy, nên tạm gọi nó là Trường Ca …hehehehhe….

Mấy khổ ni đăng lên, tạm đặt tên là “Ở Phía Dại Khờ”.

Ở PHÍA DẠI KHỜ

Trích trong trường ca: ” NHÁP Ở TRÊN TÀU”
…”Chia cho em một đời tôi…Một cây si với một cây bồ đề…” (Một Dại Khờ Một Tôi- thơ Nguyễn Trọng Tạo)

1
Cũng có thể trong vòng phi tưởng
Còn loanh quanh với dúm dó tuổi xanh
Nên có thể trên tầng phi phi tưởng
Vẫn còn đau nơi chối bỏ đoạn đành

Bởi vì thế chót cùng phi phi… phi tưởng
Chắc chắn rằng còn nhầm lẫn dáng ngồi
Muôn sắc màu cũng chỉ là ảo ảnh
Nguồn trùng quang có thoáng lá chưa lơi

Rồi sẽ biết em cũng là bãng lãng
Cũng mông lung đến tường tận rã rời
Không thể hiểu những gì chắc chắn biết
Bóng nhạn chìm giữa khóe một làn môi

Và còn biết em sẽ về lừng lựng
Trên đỉnh tòa ngậy ngát khói hương trầm
Sợi trăng phiêu đủ ta mùa kéo kén
Mảnh phước điền nông dỗi gặm ngàn năm

Rồi như ta nghiêng về mùa đụn dịn
Mới hiểu rằng mười sáu có thật đâu
Tà sờn ấy trên cành sen móc tạm
Múc giọt vàng ngao ngán đãi bể dâu

Rồi như ta em biết tàn sương khói
Là loanh quanh phiến diện cả nom chiều
Ráng từ huy lã xiêu triền hú gọi
Sẽ giật mình hỏi chừng ấy là nhiêu

Như lần đó biết bờ sông luống tuổi
Nên vầng trăng cũng biết bẹt màu soi
Con sào cắm đã neo vào nghiệp đậu
Xin đừng buồn ta không vọng trùng khơi

Mai mốt nọ trên chín tầng phi phi…phi tưởng
Ta gặp nhau nhón rãi Mạn Đà La
Em đừng hỏi lúm đàn năm xưa ấy
Ta quên rồi ở dưới cội cây đa

Cũng đừng hỏi tích tình tang…bữa đó
Lẫy cung trầm bắn rụng mấy vầng Dương
Dây thảo dã cuộn lại thừng quấn khố
Ta chưa đi đã biết lỡ độ đường

Nên em ạ, nghiêng nửa mùa sương khói
Nắng bên nào cũng chẳng thể vàng ươm
Thôi đừng biết những cái gì muốn biết
Khỏi lung tung lúng túng lươn khươn

Không thể hiểu những gì chắc chắn biết
Vùng khôn nguôi rồi cứ mãi khôn nguôi
Nên có ở khểnh khang Trời Đao Lợi
Cũng vì em mà khuyết phía ngậm ngùi

2
Đừng lã chã nơi miên buồn trái khoáy
Kẻo làm hoen cả bảy sắc cầu vồng
Cứ giữ lấy trong tận cùng ngấn lệ
Giọt tương tư cho đến bữa ngày Không

Em đã biết trong đãy tình vắt ấy
Trĩu vai gồng lận đận giữa mất còn
Ta đã thử mấy lần buông bỏ xuống
Mấy lần đau không hiểu rõ nguồn cơn

Em vẫn biết trên bồ đoàn hơi ngược
Tiếng thở dài chuỗi hạt đếm ngô nghê
Ngõ trúc cũ lối về dài thăm thẳm
Bước trần ai nứt toác gót Bồ Đề

Và còn biết bao lần cất tiếng hát
Vệt thiều quang lịm chát cuối chiều tà
Giữa khoảng trầm khi buông về nốt lặng
Ta giật mình không nhận cả ra ta….

……

https://www.youtube.com/watch?v=hV59wN-PyOM

08.05.17
thuận nghĩa

SHARE