Home Văn học nghệ thuật MIÊN MAN HOA DẠI

MIÊN MAN HOA DẠI

1273
0

Em đã nhổ đi trong mảnh vườn của tôi những khóm hoa đại
Mà không biết rằng
Tôi thường vấp ngả trên những luống hàng thẳng tắp

Tôi tìm đến bờ sông
Hoa cải chưa trổ ngồng
Tôi tìm về đồng nội
Bông lau trắng của mùa thu trước
Đã theo ngọn gió đông trôi về một phương trời nào đó
Tôi đến cánh rừng xưa
Nơi tôi từng vui với những chiếc lá phong cuối mùa
Giờ còn những cành cây khô nâu cong queo như dấu ngoặc
Phết vào bầu trời một mệnh đề không thể nào lý giải nổi

Tôi lại tìm về với biển
Nơi ngày nào
Em như sóng, vỗ cả đại dương vào tôi lao xao
Vết chân quen giờ không còn in trên cát nữa
Chỉ còn lại con còng gió
Nó nhìn tôi, và tôi nhìn nó….

Em đã nhổ đi trong mảnh vườn của tôi
Những bông hoa dại
Và chiều nay
Tôi ngồi quấn vết đau lên câu thơ mang đầy thương tích
Cho những con chữ cũ dìu nhau đến một vùng trời không thể gọi tên
Để thương nhớ vườn quen
Có một thời hoa dại.

Thuận Nghĩa

SHARE