Vùng nhục thể đã mấy lần sơ khởi
Mà hàm ân kén chưa đủ tơ trời
Miền lã lướt hỏi khi nào bung lụa
Mé chợ chiều sao đủ thõng buông lơi
Trâu kiếp trước dấu vết còn lồ lộ
Khỏi mất công dây đảy cuối nẻo tìm
Chưa kịp chăn vội về nơi biếng khổ
Tạm bơ vơ quá vãng phía đức tin
Biết chưa vội cho vài lần phản bản
Miếng nguyên sơ không cắn nữa. Để dành!
Tiếng bìm bịp cuối nom ngày thúc nhịp
Cũng đành thôi nghe chèo bẻo đành hanh
Đừng tưởng bở!. Rồi cõi nào cũng tạm
Khi cõi này chưa chạm đến bao la
Đừng huyễn tượng vãng lai miền bánh vẽ
Khi nơi đây chưa thấu ngộ nuột nà
Bởi vì vậy mà chắp tay cúi lạy
Nụ cười em là thượng đỉnh thần thông
Chẳng cần đâu nơi trùng trùng vũ trụ
Đuôi mày em mới đúng nghĩa hư không.
Vùng nhục thể biết nhòe nơi lẻo mép
Nên xin đừng nhục mạ vệt bồ đoàn
Nào có dám chuỗi bồ đề lần ngược
Nếp cà sa khâu bằng sợi đa đoan
Có dám không?. Nơi dốc tình dấn bước
Hít từng hơi xác thịt để phiêu linh
Có tả tơi đến tận cùng tro bụi
Hạt yêu thương mới xá lợi thành hình
Miền lã lướt hẹn lại ngày với lụa
Cũng như từng đã lỡ với à ơi…
Xin ngược lại phía lạc đàn nghé ọ
Cho dù tay ngọ nguậy muốn buông lơi!
19.01.21
Thuận Nghĩa