Rồi một ngày mây trắng không còn bay nữa
Ta bỗng nhiên gặp nhau dưới cơn mưa mùa hạ
Cơn mưa đã có nhiều lần như thế
Dưới vòm trời như thế
Trên tán rừng như thế
Nơi cánh đồng như thế
Bên con đường như thế….
Mà sao cơn mưa đó bữa nọ
Bữa mây trắng không còn bay
Gió không còn lay
Nắng không chói chang say
Bữa dấu chân không tìm về hoang vu ấy nữa
Mắt em bẻ cong tia mặt trời
Níu giọt gần cho xa xôi
Lịm mát cả nửa vòng trái đất
Hôn chưa môi?
Đã bẻ cong cả tia mặt trời
Đã mưa vào nhau hết thảy hạ nồng tiền kiếp
Đã tô cho đôi lông mày sự da diết của từng hơi thở
Đã vẽ hết lên đại dương tất cả hải lượng nhu mì
Hôn chưa môi?
Rồi em sẽ tiếc khi chưa từng biết
Sự vuầy võa kháy đượm của mắc khén
Chưa từng biết
Mật ngữ của hạt dổi không phải ẩn khắc từ đỉnh Fanxipang
Đi tìm những dấu chân
Không phải là để ngước nhìn mây trắng
Những vết bầm nơi mắt cá
Những vết xước nơi khuỷu tay
Có thể đó là hậu duệ của những làn môi từ nghiệp trước
Đặt thử môi lên môi
Em sẽ thấy đỉnh Everest
Chỉ cao bằng bờ cong
Đặt lên đi…
Để biết chào dòng sông
Để biết chào những cánh rừng không biên giới
Để biết mình không nhầm lẫn
Khi để lại củ nhân sâm ngàn năm cứ ở nơi nó mọc
Cứ để cành huyết thảo rực rỡ tia mặt trời dưới đáy đại dương….
Đặt lên đi…lên đi….
Em sẽ thấy phép nhiệm mầu
Chỉ có …
Khi biết thấu hiểu những điều dung dị
Như bữa cơn mưa mùa hạ
Không có mây trắng bay…
Hôn chưa môi?
16.05.18
TN
MÔI CONG (1)
Không phải như lá
Hay một thứ dây leo
Để có thể chiết xuất ra chất gì đó
Làm trẻ lại tế bào
Làm hạ áp suất máu của cơn huyễn vựng
Này thì môi cong
Đã đi qua nữa vòng trái đất
Mới biết chưa hôn bao giờ
Cái đuôi -Cyl
Đã từng bị nhầm lẫn từ một loại thuốc co bóp tử cung
Sang một loại vacxin chích ngừa viêm gan cho trẻ sơ sinh
Thì vẫn có thể nhầm cái nút lưỡi sang nụ hôn
Hình như hành tinh xanh không tròn như người ta nghĩ
Này thì môi cong
Này thì dung dị
Đã qua nữa vòng trái đất
Gặp mần chi
Có nên để củ nhân sâm ngàn năm nằm yên trong cánh rừng của bó
Có nên để cành huyết thảo long lanh ánh mặt trời ở lại dưới đáy đại dương
Có nên để trái hạnh tuyết trên đỉnh cao giá băng như thế
Anh biết rằng nơi đôi môi ấy đã ứa tràn khí Tiên Thiên diễm lệ
Và cơn gió thoảng đã đưa đi đóa đẫm nụ nồng
Một bước đi nhầm
Ta nửa đời không gặp
Này thì môi cong
Nếu không có sự oan khiên
Thì nàng Thị Kính không bước lên đỉnh tòa sen
Hôm nay Rằm
Nên cánh hải âu cũng tròn theo vòng chao liệng
Ngàn ngọn sóng vỗ như đại dương chấp tay cùng lời khấn nguyện
Em có mỉm cười nữa không?
Này môi cong!
17.11.13
TN
———–
Ảnh minh họa:
Đang vẽ Mạn Đà La ” hải lượng nhu mì” lên mặt Hải Huyền Cổ ( trống dao động sóng biển)