Home Khí công Hoa bất tử (Phần 1)

Hoa bất tử (Phần 1)

2963
0

Hoa Bất Tử -Phần kế tiếp của loạt bài Quái xế.

Khi tôi quyết định viết „Dưới Tán Rừng Huyền Thoại“, và chỉ định phát hành nội bộ. Nhưng do thủ pháp chọn viết cho loạt truyện này là thủ pháp chuyện „Liêu Trai“, cho nên thỉnh thoảng phát lên vài chuyện cho có phần „Chí Dị“ để mua vui. Ban đầu tôi định chọn chuyện „Hoa Lông Chông Sa Mạc“ làm chuyện mở đầu. Nhưng khi viết xong Hoa Bất Tử, thì tôi lại chọn chuyện này làm chuyện mở đầu. Nguyên nhân là để tri ân một người đã để lại dấu ấn rất sâu đậm cho đời tôi. Cảm ơn em: Quái Xế!!!!

HOA BẤT TỬ (Phần 1)

1
Tôi có việc phải lên Đà Lạt. Trên đó tôi không quen ai, chỉ có quen con Bé Bé là bệnh nhân cũ. Tôi gọi nó, bảo book cho tôi khách sạn ở trung tâm, cỡ khoảng 3 ngày 3 đêm. Nó vòng vèo thế nào lại book ngay khách sạn của một bệnh nhân khác ở Sài Gòn, nhưng lại có chuỗi khách sạn hạng sang ở Đà Lạt, là chuỗi khách sạn „Stop end Go“. Nghe nói mỗi đêm phải trả đến khoảng 2 triệu 8 trăm ngàn. (Sau này khi thanh toán, nhân viên khách sạn bảo, Bà Chủ ở Sài Gòn trả trước rồi)

Làm việc ở Đà Lạt chỉ là công việc giao tiếp, nên tôi có khá nhiều thời gian rảnh rỗi. Ban đầu Bé Bé bảo, con sẽ đưa Chú đi thăm thú và nếm cơm chay Đà Lạt. Tôi OK ngay. Nhưng sau đó thì có sự cố. Lời hứa đi tham quan Đà Lạt với Bé Bé không thực hiện được.

Nguyên là khi xong việc, tôi lững thững ra chợ hoa dạo chơi thì bất ngờ gặp Quái Xế ở đó. Thực sự là đến bây giờ, tôi không biết em tên gì, và hiện đang ở đâu. Tôi chỉ tình cờ gặp em ở Định Quán , Đồng Nai, hồi tháng 5 năm ngoái. Khi đó tôi đang nghiên cứu về Phi Thiên Thạch ở Định Quán, thì có việc triệu hồi của đoàn nghiên cứu về gấp Sài Gòn. Em là một cô gái bán hàng nước ở Định Quán, thấy tôi băn hăn bó hó việc về gấp Sài Gòn, nên em lấy xe máy chở tôi lên Sài Gòn. (Sự việc này tôi có kể lại cuộc phiêu lưu kỳ lạ trên xe máy cùng em. Khả năng lướt xe của em rất phi thường, nên tôi gọi em là Quái Xế và đã viết thành 5 phần hồi ký về vụ này. Từ đó, khi gọi em, hay nghĩ về em tôi cũng chỉ gọi em là Quái Xế)

Gặp em ở chợ hoa Đà Lạt, tôi trố mắt lên kinh ngạc, cầm chặt lấy hai tay em lắc lắc, hỏi mãi không ngưng: Sao em ở đây? Em làm gì ở đây? Sao lại có thể gặp em ở đây nhỉ? Em đi đâu lên đây?….Quái Xế mặt tĩnh bơ nói, nếu em nói em lên đây gặp Thầy, Thầy có tin không? (Em thường gọi tôi bằng Thầy). Tôi lắc đầu. Em mỉm cười nói, em nay về sống dưới Miền Tây, buôn bán hoa quả, trái cây, nên thường đi Đà Lạt. Tôi hỏi, nghe nói em lấy chồng dưới đó rồi, gia đình có vui vẻ hạnh phúc không?. Dạ, buôn bán hoa quả thì ở đâu cũng chỉ có quả với hoa giống nhau vậy thôi Thầy ạ!.

Như bao lần khác, mỗi khi gặp, em đều không hỏi tôi đang làm gì. Hình như em không quan tâm đến việc tôi làm, hoặc là em tôn trọng việc riêng tư của tôi. Em chỉ hỏi, tôi có cần gì không?, có muốn đi đâu không). Khi nghe em hỏi vậy. Tôi nói với em, hổm rồi về Sài Gòn, rồi đi Phú Quốc, giờ lên đây, gần cả tuần rồi, không được ngụm trà mạn nào, thèm lắm, em có biết Đà Lạt có quán trà nào ngon không?. Em tủm tỉm nói, nếu Thầy muốn uống một bữa trà cho thật hoành tráng, cho biết thế nào là trà đạo Cao Nguyên thì phải xuống Bảo Lộc. Tôi hỏi, xuống đó có xa không, mà làm sao đi?. Em lại tủm tỉm, Thầy gọi em là Quái Xế mà, thì chuyện đi lại là chuyện nhỏ. Tôi chần chừ, nhưng ở Đà Lạt làm gì có xe máy. Em nói, ở Đà Lạt có dịch vụ cho thuê xe máy, xe xịn, mỗi ngày có hơn trăm ngàn à. Tôi hớn hở đồng ý ngay. Em hẹn buổi chiều khi xong việc, em đến đón tôi ở khách sạn „Stop end Go“ rồi xuống Bảo Lộc uống trà khuya.

2
Buổi tối Đà Lạt khá lạnh. Biết tôi không đem đủ áo khoác để đi xe máy, nên lúc đến đón tôi em mang luôn cho tôi một cái áo khoác màu mận chín. Khi tôi dở áo khoác ra mặc, thì có một mùi hương là lạ tỏa ra ngan ngát. Thấy mùi hương quen quen mà không nhớ là mùi gì. Thấy tôi cứ hất hất tay lên mũi ngửi ngửi, em tủm tỉm nói, Thầy thấy mùi hương quen quen mà là lạ phải không?. Tôi gật gật. Quen quen là vì Thầy gặp rồi, là lạ là vì khi gặp Thầy không để tâm thôi- Em nói. Nhưng là mùi hương gì chứ. Em không trả lời, bảo tôi lên xe và nhấn ga lao vút vào trong đêm. Tay lái vẫn không có gì khác như cái hồi em chở tôi từ Định Quán về Sài Gòn vậy. Đúng là không hổ danh Quái Xế.

Lúc xe chạy ra khỏi Đà Lạt và đang đổ đèo quanh co, em dừng xe lại và nói, đường đêm không có cảnh sát nên em bỏ mũ ra chạy cho bốc. Em lột mũ bảo hiểm bỏ vào cốp xe rồi lại lên xe phóng đi. Em vừa rồ ga thì tôi bảo em dừng lại ngay. Khi em dừng lại, tôi dướn người lên, hít hít vào mái tóc buông xòa của em. Em cúi đầu lý nhí, Thầy biết mùi hương ấy từ đâu ra rồi phải không?. Tôi gật gật, nhưng nét mặt vẫn đăm chiêu, sao hồi em chở Thầy đi Sài Gòn, Thầy lại không thấy mùi hương này, giờ lại thấy, mà lại có cảm giác quen quen nhỉ. Em lại e lệ, biết đâu Thầy ngửi mãi rồi mà thầy không nhớ….

Đến Bào Lộc chắc cũng đã khuya khuya, tôi hỏi em giờ này có còn quán trà nào mở của không. Em hồn hậu trả lời, Thầy yên tâm, em đã hẹn trước với một cái Homestay ở trên đồi chè rồi, họ đã chuẩn bị chu đáo ở trên đó.

Từ thị trấn Bào Lộc, phải mất gần 45 phút nữa, em mới đưa tôi tới cái Homestay mà em nói. Chẳng biết các loại Homestay ở chỗ khác như thế nào. Chỗ mà em đưa tôi đến thực ra chỉ là mấy cái chòi lá cực đơn sơ. Đã thế, chả có điện đóm gì cả, trong chòi lá chỉ có mấy ngọn đèn leo lét, vật vờ trước gió. Như biết tôi có gì ngờ vực, em nói, biết Thầy thích sự hoang dã, nên em chọn cái Homestay gần gũi với tự nhiên này, nhìn đơn sơ vậy nhưng cách phục vụ trà ở đây chu đáo lắm.

Trong chòi không có ai. Em đi đâu đó một hồi rồi dẫn về một cô gái trẻ. Cô gái này ăn mặc kiểu dân tộc cổ truyền Cao Nguyên. Em giới thiệu cô gái tên là Vân Hương, sẽ là người chủ tiệc trà đêm nay cho tôi. Em còn dặn tôi, Homestay này phục vụ theo kiểu cổ truyền, vì vậy cách phục vụ và xưng hô của họ hoàn toàn khác với ngoài đời thường. Tôi cảm thấy rất thú vị nên gật đầu lia lịa.

Giao tôi cho Vân Hương xong, em bảo, vì bận công việc, đêm nay em phải về lại Đà Lạt để đưa cho xe chuyến, mang hoa quả và nông sản về cho các vựa ở Sài Gòn. Quay lại dặn dò Vân Hương một lúc, xong, em lại rú ga lao vút vào trong màn đêm.

Em vừa đi thì Vân Hương đến bên tôi cúi đầu chắp tay hỏi, Môn Chủ muốn thưởng trà trước hay xem múa hát trước. Quay qua quay lại nhìn, không thấy ai ngoài Vân Hương, tôi nói, có ai đây đâu mà múa hát. Vân Hương bẽn lẽn, dạ các em ấy đang trang điểm và chuẩn bị trà nước, chút nữa lên sau. Nhìn thấy cái chòi trống hoang trống hoác, tôi ngại ngùng, vậy đêm nay tôi ngủ lại trong cái chòi này à. Vân Hương cúi đầu, dạ vâng ạ. Nhưng mà tại sao cô lại gọi tôi là Môn Chủ- Tôi day lại hỏi. Dạ, là Hương Chủ dặn bọn em thế. Hương Chủ nào?. Thì người vừa đưa Môn Chủ đến đây đó- Vân Hương tủm tỉm cười rất chi là đáng ngờ vực.

Ở giữa một đồi chè hoang vắng, với những ngọn đèn leo lét dật dờ mờ ảo trong cái chòi lá đơn sơ. Dù thời tiết không đến nỗi lạnh lắm nhưng tôi cũng cảm thấy có gì đó ngây ngấy, sờ sợ. Tôi ngồi xuống nơi bộ bàn ghế làm bằng gỗ khúc trước chòi, nhẹ nhàng bảo Vân Hương, cô có thể bảo họ chuẩn bị trà được rồi đó, tôi cần khoảng nửa canh giờ tĩnh lặng một mình. Vân Hương dạ, và lui đi. Tôi ngồi kiết già ngay trên ghế, tay thủ ấn Vô Tướng, từ từ hít thở và nhập vào Đại Định.

…Trà rất ngon, hương thơm vô cùng diễm lệ. Xưa nay tôi không có cảm tình với trà Bảo Lộc. Tôi cho rằng Bảo Lộc chỉ có loại trà bồm dùng ướp hương dành cho dân amater Trà uống thì được, chứ dân ghiền trà mạn, thì trà Bảo Lộc không có cửa. Nhưng đêm đó, trà do bọn Vân Hương pha quả thật là xứng đáng liệt vào hạng danh trà, còn hơn cả Long Tỉnh hay Nhân Hương một mức. Có cái lạ, là thông thường tôi không bao giờ uống trà do Phụ Nữ pha. Không phải là ác cảm gì, nhưng dân ghiền trà rất nhạy trà khi om pha. Phụ Nữ pha trà thì trà uống không đằm hương, và vị hay bị chỏi hớp. Nhưng bọn Vân Hương pha thì tôi không có cảm giác đó.

Bọn Vân Hương thấp thoáng 5, 7 cô gì đó, trang phục khá loè loẹt và có phần hở hang. Sau hai cữ trà, tôi bảo Vân Hương, cô có thể để lại cho tôi một ít trà và nước sôi, rồi về nghỉ đi. Vân Hương hỏi, thế Môn Chủ không cần múa hát và phục vụ gì nữa à. Tôi bảo không, đêm hôm khuya khoắt, lão phu chỉ có một mình, các cô ăn mặc lại không kín đáo, sợ có điều dị nghị không hay. Vân Hương e dè, nhưng ở đây không có ai ngoài Môn Chủ và bọn em cả. Tôi khoát tay, ý lão phu muốn vậy, xin các cô toại nguyện cho. Vân Hương vẫn lưỡng lự, nhưng còn Hương Chủ, bọn em biết ăn nói ra sao. Tôi trầm mặt, cái người mà các cô gọi là Hương Chủ đó, biết lão phu ta là ai, vì vậy không có gì ngại đâu. Bọn Vân Hương nghe lời, áo xống xềnh xang kéo nhau đi.

Tôi vào chòi kiếm chỗ nghỉ ngơi. Chòi không có giường nệm, chỉ có một lớp lá khô màu tím nhạt trải trên nền chòi. Tôi quây lá lại một lớp cho dày rồi ngả lưng xuống. Trời se lạnh, gió thổi hiu hiu, cái áo khoác của Quái Xế để lại cho tôi không đủ ấm. Tôi ngồi dậy, khoanh chân kiết già và vận huyền nhiệt Tu-ma từ từ chìm vào giấc ngủ.

3
Trời sáng, tôi tỉnh giấc, muốn uống trà sáng, nhưng không biết bọn Vân Hương ở đâu để xin nước sôi. Đang định ra mé đồi ngắt đọt chè nhai ngậm cho đỡ cơn ghiền trà sáng thì nghe tiếng xe máy rú tới. Quái Xế, tóc bay phấp phới, miệng cười toe toét lao xe đến phanh cái kịch bên tôi hỏi, Thầy đang mong có nước sôi phải không, em mang lên cho Thầy đây. Tôi hỏi Quái Xế, bọn Vân Hương đâu. Quái Xế im lặng không trả lời. Tôi cau có, hỏi lại lần nữa, bọn Vân Hương đâu, tại sao em lại sắp xếp cái kiểu quái gì thế. Biết tôi không hài lòng vì tiệc trà hôm qua. Em im nhẹ nhàng, Thầy muốn biết bọn Vân Hương ở đâu hả. Ừ- Tôi nhát gừng. Em cúi đầu nói, vậy thì Thầy theo em.

Dẫn tôi đi vào trong mé bìa rừng bao quanh đồi chè, vừa đi em vừa hỏi tôi, Thầy đã nghe về huyền thoại hoa Kim Ngư Thảo chưa. Tôi vẫn nhát gừng, chưa!. Tý nữa đến vườn Kim Ngư Thảo em sẽ kể cho Thầy nghe.

Đến bìa rừng thì gặp một vườn hoa đủ loại, muôn sắc màu. Là hoa người ta trồng chứ không phải là hoa dại. Em chỉ cho tôi thấy một giống hoa vô cùng sặc sỡ. Tôi chưa thấy loại hoa này bao giờ. Em nói đó là hoa Kim Ngư Thảo, nhưng hình dạng bông hoa giống như mồm cũa loài vật, nên có người gọi là hoa Mõm Rồng, hay Mõm Dê, có nơi gọi là Mõm Sói.

Quái Xế đưa tôi đến bên luống Kim Ngư Thảo, em vuốt ve từng bông hoa và thì thầm to nhỏ như đang trò chuyện gì đó với những bông hoa ấy vậy. Tôi đang lơ lững choáng ngợp trước vẻ kỳ dị loại hoa này, thì bất chợt rùng mình khi thấy trên mấy khóm Kim Ngư Thào khác có mấy cái đầu lâu người nho nhỏ treo trên đấy. Thấy tôi giật mình. Quái Xế chạy đến vỗ về vai tôi, Thầy ngạc nhiên lắm có phải không, đó là đài hoa của Kim Ngư Thảo đó Thầy. Tôi sửng sốt, gì, là đài hoa hả, đài hoa sao giống đầu lâu người vậy?. Dạ, thế mới nói, nó có một huyền thoại hay lắm đó Thầy, mà lúc nãy Thầy hỏi, bọn Vân Hương đâu, thì bọn đó đây nè. Tôi trợn mắt lên: Gì, hả, sao…?. Quái Xế chỉ vào mấy cụm đầu lâu đài hoa nói, nè, đây là Vân Hương, đây là Nhã Hương đứa mang áo xanh nhạt đun nước hôm qua, đây là Kiều Hương mặc váy vàng, đây là Huệ Hương mặc váy màu cam…Tôi nghe em thao thao giới thiệu nét mặt nghiêm nghị, thì thấy tức cười quá nên phá lên cười ngặt nghẽo. Ngưng cười, tôi nói, sao cái bọn gì gì Hương của em, bọn nào cũng rụng hết cánh rồi vậy. Em nói, thì hôm qua thấy Thầy lạnh quá, các em nó lấy cánh hoa đắp cho Thầy hết rồi cho nên hôm nay mới thành ra vậy.

Mặc dầu thấy nét mặt của em có vẻ rất trang nghiêm, nhưng tôi vẫn khẹc khẹc cười rất quái vật, thôi đi má, cho con lạy má, má nghĩ con là ai mà má hù con vậy má. Em cũng hùa theo cười khung khích, dọa Thầy mà không dọa được thì thôi, nhưng mà Thầy có biết tác dụng của các đài hoa này không. Tôi lắc đầu.

Em bảo, loài hoa này có một huyền thoại, người ta nói hoa Kim Ngư Thảo là hiện thân của những linh hồn trinh nữ hoá thân vào đấy, cho nên đài hoa Kim Ngữ Thảo có hình dáng như những cái đầu lâu tý hon, đó là chứng tích để lại của những Thiên Thần nhỏ bé trong đêm. Nếu ai có duyên giữ được đài hoa Kim Ngư Thảo bên mình mà không bị vụn vỡ thì luôn luôn gặp may mắn, và không bao giờ bị tà khí ám muội, Thầy có muốn giữ một vài cái đài hoa này không. Tôi vẫn cười nói với em, Thầy không tin ba cái chuyện ma quỉ vớ vẩn ấy đâu, nên thầy không giữ làm gì. Em lại thuyết phục tôi, nhưng đài hoa Kim Ngư Thảo là một vị thuốc đó Thầy, những người bị hỏa vượng, lửa bốc lên đầu, do bị suy giãn Mệnh Môn, kiểu như những người do khai mở Luân Xa, hoặc Ngồi Thiền tầm bậy tầm bạ mà bị chứng thoát dương trên đỉnh đầu, sinh ra chứng cuồng loạn, hoang tưởng, mà người đời gọi là Tẩu Hỏa Nhập Ma… thì dùng đài hoa Kim Ngư Thảo tán bột, trộn với bột gỗ trầm hương và một vài loại bột thảo dược mà Thầy đã biết, rồi làm gối kê đầu và lót vào Mệnh Môn khi nằm ngủ, bệnh nhẹ thì hết hẳn, bệnh nặng thì chỉ cần Thầy đã thông Nhâm Đốc, kích Sinh Tử Huyền Quan là khỏi à. Tôi nghe em nói, chợt nhớ ra trong Kinh Sách, khi diễn giải về Linh Hương Phụng Hoàng Hí, có đoạn viết về vấn đề này. Nhưng trước đây, khi dịch ra từ loại chữ Túc Điểu, tôi cứ nghĩ là dùng xương đầu lâu người thật nên không muốn sử dụng phương toa này. Tôi định thần, nhắm mắt, hồi tưởng lại Kinh sách, rồi gật gật nói, em lấy cho Thầy một ít, Thầy đem về thử thuốc.

Quái Xế, móc trong thắt lưng ra cái kéo mà cô ấy lận từ trong ấy từ trước, vừa cười khúc khích vừa cắt đài hoa Kim Ngư Thảo, vừa nói với mấy cây hoa:
– Môn Chủ nhiều khi ngoan và biết vâng lời lắm các em ạ, hôm qua làm khó các em lắm phải không?….

(Xem tiếp phần 2)
(Lưu Ý: Chuyện liêu trai, có nhiều tình tiết hư cấu cho thêm phần chí dị, xin đừng phán xét thực hư).

SHARE