Home Văn học nghệ thuật HÀNH HƯƠNG QUA CÁI QUẦN (bình luận)

HÀNH HƯƠNG QUA CÁI QUẦN (bình luận)

1104
0

HÀNH HƯƠNG QUA CÁI QUẦN CỦA BÙI GIÁNG
thuận nghĩa

Từ nhà tôi ở đến chỗ tôi làm việc đúng 950 mét. Sử dụng phương tiện gì cũng lỡ làng. Đi xe máy hay đi ô tô đều uổng công rồ máy. Đi xe bus thì lại càng vô duyên hơn bởi vậy trừ những trường hợp khẩn cấp tôi mới sử dụng phương tiện còn không thì đi bộ là hay nhất. Con đường không dài nhưng đủ để vừa đi vừa vớ vẩn nghĩ suy.

Trên con đường đó đã ra đời không biết bao nhiêu bài thơ của tôi.
Tôi không dồn bước chúi đầu hấp tấp như phong thái thường ngày khi có việc đi lại. Không biết vì sao đi đâu thì khác cứ như có ai đốt pháo sau đít đi như đi ăn cướp. Nhưng trên con đường đó thì tôi không vậy thẩn thơ chậm rãi thỉnh thoảng còn tưng tửng nhảy tưng tưng vài bước theo nhịp điệu cấu tứ một bài thơ nào đó.

Con đường đó tôi gọi là con đường Bùi Giáng. Vì mỗi lần tôi đi trên con đường đó tôi lại nghĩ đến Ông. Người “đứng phố ngồi hè” vĩ đại nhất trong tâm hồn của tôi. Người mà cái chất NGƯỜI trần trụi kiêu hãnh không một chút pha tạp cái hào nhoáng của  sự giả dối bịp bợm kể cả trong hình thức lẫn tâm hồn.
Một con người NGƯỜI nhất mà đời tôi đã từng gặp trên đời.

Người ta nói Ông ta điên. Hứ! đúng vậy Ông ta điên vì ông ta không thèm khoác cái mặt nạ ma mị bặt thiệp của người đời thường mang.

Có một bài thơ của Ông mà tôi đã đọc đi đọc lại hàng ngàn lần trên khi đi trên con đường đó.

Bài thơ về Cái Quần một cái quần mà tôi hành hương trong đó ngày này qua tháng khác vẫn không đi đến hết chiều thăm thẳm vô cùng vô tận của nó.

Cứ mỗi lần tôi nhún nhẩy theo nhịp tứ đặc biệt của bài thơ tôi lại tưởng tượng ra cái hình ảnh Ông vừa đi vừa nhún nhẩy một cách thật vô tư thật trong sáng thật thanh thản và thật hạnh phúc.

Người con gái..(nhún một cái)..hôm nay …(xớt lê chân một cái).. mặc quần đỏ… (nhún một cái)…Vì hôm qua..(nhún một cái)…đã mặc…(xớt lê chân một cái)…đã mặc chiếc quần đen…(nhảy tưng tưng một cái)…
Đen và đỏ…(nhún) là hai màu (xớt lê chân)…rồi đó (nhảy tưng tưng”….Cũng như đời ..(tưng tưng nhảy).. hai nẻo xuống lên…(lại nhảy tưng tưng).

Sướng thật thống khoái lắm. Cứ vậy vừa đi vừa nhún nhẩy:

Người con gái hôm nay mặc quần trắng
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần hồng
Hồng và trắng là hai màu bẽn lẽn
Cũng như núi và rừng đều rất mực chông chênh

Người con gái hôm nay mặc quần tím
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần vàng
Vàng và tím là hai màu mỉm miệng
Mím môi cười và chúm chím nhe răng


Người con gái hôm nay mặc quần rách
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành
Lành và rách đều vô cùng trong sạch
Bởi vì là lành rách cũng long lanh

Bạn chớ cười tôi đã quá nửa đời rồi tóc đã điểm màu muối tiêu đã quá cái tuổi tri thiên mệnh mà vẫn hành hương chưa đi  đến hết chiều thăm thẳm sắc màu diệu vợi của cái quần Bùi Giáng.
Bạn có nghĩ rằng bạn đã đi tới chỗ : “Bởi vì là lành rách cũng long lanh” chưa?

(Nghệ sĩ Kim Cương hay Kim Cương Nương Tử đến thăm Bùi Giáng trên lề đường Sài Gòn)

Và chính “người con gái mặc quần…” đó của Bùi Giáng trên con đường hành hương về CÕI của tôi là EM trong thơ của tôi chứ không hề có một em nào trên đời thật sự hiện hữu trong thơ của tôi hết.

03.04.10

SHARE