Ngủ đi trắng
Xanh không phải là duy nhất của bầu trời
Nên đừng trằn trọc sẽ về đâu giữa rộng
Không hát được qua nhau với lời
Thì cứ chạm vào nhau mà lắng động
Cái gót không nẻ
Mai rồi cũng đâu phải vì bay mà dừng lại
Có hít hà cũng đâu vì phải-trái mới được nhấc chân!
Ngủ đi trắng
Em đừng lăn mình qua bên hẹp
Bên đó không có môi
Để mỉm với bao la tận đáy của cười
Xanh không phải là duy nhất của bầu trời
Nên rộng đâu cần mở mắt nhìn mới lớn
Mà thôi!
Nơi chót đỉnh Thiên Nhai
Dù là Tiên Ông hay Tiên Bà
Thuở ấu thơ cũng cần lời ru của Mẹ
Có điều bây giờ
Cả em và anh
Ta nào biết ai sẽ ru…ai…
Bởi trong ai, người kia cũng còn quá bé
Thôi ngủ đi!
Sáng mai rồi
„Xanh“ hay „Trắng“
Ta cũng nhuộm đời nhau
Màu của xoay vần…
(Thôi ngủ đi!
Mai mốt có thành Tiên không cần giấc
Cũng xin em trả lại cái gác chân
Trong một lần lỡ hẹp…)
14.12.17
Thuận Nghĩa