Home Ký sự EM SÔNG HÀN ́ (Truyện Ngắn)

EM SÔNG HÀN ́ (Truyện Ngắn)

1178
0

1
Tôi gọi cho Thương và chỉ thõng báo có một tiếng: Buồn!. Thương hỏi, giờ ở đâu. Tôi nói, đang lang thang ra kè cảng, chỗ cũ. Anh đợi đấy, khoảng 1 tiếng nữa em đến. Thương ngắn gọn trả lời

Thương là chuyên viên trị liệu tâm lý. Mà lại trong một lĩnh vực cực kỳ oái oăm. Lĩnh vực “Tư Vấn Khủng Hoảng Sáng Tạo Trong Công Nghiệp”. Tôi quen Thương trong buổi hội thảo của tôi về đề tài “Ngoại Âm và Bệnh Tâm Thần Phân Liệt Thể Hoang Tưởng Ngoại Cảm”. Thương là người phản biện mạnh mẽ nhất, bất đồng nhất, dữ dội nhất…. và cuối cùng là chúng tôi thân nhau nhất.

Thương là người đến ngay. Cũng ngay chỗ kè cảng mà tôi thường ngồi khi có chuyện và khi tôi gọi Thương buông một tiếng Buồn. Có lần Thương đến chỉ để nghe tôi than buồn vì lâu lắm không được uống trà cùng ai đó. Và cuối cùng sẽ là tôi ngồi nghe Thương nói về sự khủng hoảng tâm lý khi muốn đáp ứng nhu cầu của sự đột phá trong dây chuyền sản xuất công nghiệp..he..he..he…

2
Tôi không thể ngờ rằng tôi lại bị như này. Tôi cứ ngỡ rằng tôi đã vô nhiễm trước những mất mát thuộc về phạm trù của trái tim. Tôi đã nhầm, tôi đã thấm thía sự quằn quại day dứt, cái đắng điếng ê chề, cái hụt hẫng tróng rỗng…khi Em đột ngột rời bỏ tôi.

Tôi mà, tại sao giờ này lại thê thảm thế này, lại phải đứng trước biển mà như muốn thét gào lên với trùng dương sóng vỗ, muốn gọi tên em, muốn rì riết ôm em muốn hỏi tại sao em lại rời xa tôi. Tại sao? Tại sao? Trời ơi! Tại sao?…..

Tại sao, xưa nay chỉ có tôi phắn, tôi chạy trốn, tôi khước từ… chứ tại sao giờ này tôi lại là nạn nhân của Em. Xa vắng Em đã là nỗi đau vô bờ rồi, cộng thêm việc bản ngã, lòng tự trọng khi bị ruồng bỏ đã nhen nhúm trong tôi ngọn lửa của sự hờn ghen. Tôi vốn tự hào mình là người không biết ghen tức, đố kỵ bao giờ. Vậy mà giờ này nghĩ đến việc em đang ở trong vòng tay rì riết của ai đó. Trái tim tôi như thể muốn nổ tung, muốn bùng cháy vì giận dữ….

3
Thương đến. Thấy tôi ngồi co ro trên kè đá vì gió lạnh với vẻ mặt vô hồn nhìn ra xa xăm ngoài biển vắng. Thương ngồi xuống bên tôi, đặt nhẹ tay lên vai tôi hỏi, Anh lại có việc gì à?.

Tôi không trả lời mà ôm lấy Thương, gục mặt lên vai Thương mà nghẹn ngào nói trong tiếc nấc:
– Con bà nó! Hôm 31 tháng 3, ở Đà Nẵng, anh quên xừ nó cái bình gốm Bát Tràng ở khách sạn rồi…hu hu….đó là cái bình gốm anh cưng nhất, mê nhất và chưa một lần rời xa nó mỗi khi đi xa…hu..hu….

Thương cũng ôm chặt tôi vào lòng và vuốt tóc vỗ về tôi::
– Ừ, biết rồi, biết cái ấm đó rồi…thôi nín đi, để em nói lão Hồng Hà kiếm cho anh cái khác..

26.04.18
thuận nghĩa

SHARE