“Thỉnh xưa về phổ độ những ngây ngô…”
Nói tóm lại là trăng tròn thì khó ngủ nên nhớ. Chỉ vậy thôi!… Hì hì….
…cũng là bất khả tư nghì
đàn trai dựng một xuân thì tụng em
nén xưa thắp nốt nhang đèn
đốt làn khói cũ trên nền tàn tro
(TN)
…..
18.11.21
Thuận Nghĩa
“CÓ NHAU THUỞ MẮT CHƯA TRÒNG..”
(Trích trong “Níu Xưa Lục Bát Đôi Câu”- Thơ Thuận Nghĩa)
…
trảng người chen cánh kên kên
dấu thân cò lạc nhón triền tịch liêu
giữa miền cua cáy lêu bêu
sải giang gánh cả trời chiều nhẹ tênh
cho dù bẻ nhánh đốn cành
còn doi cỏ úa còn loanh quanh bờ
cho dù rừng đã bùn trơ
còn gốc cội rụng còn chờ cánh bay
nhé em chớ gột mắt ngày
để đo túi mộng được tày ba gang
cho dù có đảo dấu vàng
thì chim phụng đã tác tan bão rồi
có hô khắc nhập rộn lời
giấc mơ trăm đốt đã người đón đưa
có là chiêm gụ đồng trưa
đã phơi nước lũ trót mùa lênh đênh
có là bùa chú thập thành
một đời ngậm ngải cũng đành mù tăm
mai sau có độ hương trầm
là màu điếu viếng thắp lầm lỗi mai
lỡ ngày lượm được dấu hài
xin không lễ hội để cài khăn tang
cau ba chẻ bảy kỹ càng
tò he nặn tiếng khóc vàng anh xưa
đâu ai gái rở lên chùa
chỉ vì sấu rụng me chua đụt chồi
bởi chưng gió rạc lên ngôi
nên câu bác mẹ hóa lời ẩm ương
xấn xô đau chữ vô thường
lần trang ngã mọn xót tuồng tích nhau
băn hăn cởi mấy nhịp cầu
áo còn phơi trắng thếch màu tà luân
lũng đời đợi cánh giáng trần
để tiên cái độ phân vân chín muồi
lỡ không thành tiếng ru hời
cũng nên bóng sáng ma trơi cuối đồng
cho dù đắng ngọn đòng đòng
ươm vươn trổ lấy vài ngồng thiện căn
cho dù hầm cõi bà lằn
gạn thân chí mén lấy trầm tích thiêng…
phù ngư nhạn hạ phước điền
lùi hoa nép nguyệt cửa thiền tận duyên
cầm lên đóa đẫm nhãn tiền
mới hay tuổi đã chớm miền rụng rơi
ngã mang nặng cuối chân trời
dọc mùa thương khó vẽ đời trên tay
thỉnh em về giữa cơn say
đêm hoang lồng ngực cháy ngày từng huôn
so vai se sợi cội nguồn
mái buông xõa xuống đan luồn múi mê
cùng em rũ áo bồ đề
đốm nhang nhột phút bay về thinh không
“có nhau thuở mắt chưa tròng”
tuổi tên rách mí thả bồng bột đưa
đẩy trăng xuống dốc mây mưa
xua thân vần vũ tay thừa hai tay
bốc hôm trước chữa hôm nay
nảy xanh mớn ngọn cực cay xót buồn
nôn nao cuối mặt đầu giường
chiếu chăn úa cổ đoạn trường lắc lư
thịt da toạc nét thiên thư
mắt môi phát tiết lên thừa thải vong
“có nhau thuở mắt chưa tròng”
ấu thơ nặng một gánh gồng tái sinh
trèo qua hố đụn nguyên trinh
manh nha kéo khúc đăng trình đỉnh tơ
bốc từ vài nhánh hoang sơ
vò viên thánh dược mớm bờ nay ung
còn chưa tận nghĩa vô cùng
vẫn chưa thỏa chữ vẫy vùng bút nghiên
chưa lần chạm mé dịu hiền
vẫn còn lủm chủm giữa miền phấn son
còn chưa tận nghĩa nước non
vẫn còn đọa lạc mất còn thực hư
chưa lần thấu ngộ nhân từ
đành chờ gậy gõ bất ngờ lên vai
chưa đi hết quãng đường dài
làm sao thấy có bóng người song song
“có nhau thuở mắt chưa tròng”
đến khi nhắm lại thoát vòng Kim Cô
chưa qua hết một khúc chờ
còn hơi thở nhẹ còn mơ cuối đường
sến câu “chín đợi mười thương”
cớ sao mướp đắng nhún nhường mạt cưa
rồi đây biệt cõi mơ hồ
về nơi chay tịnh có ngờ vực không
“có nhau thuở mắt chưa tròng…”
….
Thuận Nghĩa