Lâu rồi không 7 chữ!!!
BỮA ẤY TRĂNG CHAO
Phải chăng trong mùa sương khói ấy
Những nhịp thơ đau đã hóa tình
Mà em cứ mãi là ảo ảnh
Để buổi nắng thừa dưới bình minh
Phải chăng ta đã là cổ đại
Thành tiếng thở dài trước nguyên sơ
Chén trà chưa rót thành kỹ niệm
Quánh chát môi yêu phía đợi chờ
Mà em sao mãi là em thế
Không thể bên anh mái thật thà
Thay bàn tay rót là tay vuốt
Mượt hớp muôn trùng sợi ngân nga
Mà em sao mãi là em thế
Cứ ở nơi kia “mận hỏi đào”
Để anh cứ mãi cành sen ấy
Vắt nẫu vạt buồn lên trăng chao…
16.08.21
Thuận Nghĩa