Miền phiên lệ lẩy đôi lần biếng nhác
Bữa so dây xin hẹn lại cung đàn
Chưa qua khỏi nốt trầm vương hệ lụy
Thì cần chi rung nhấn phía chứa chan
Xin hẹn lại một ngày kia mùi mẫn
Màu son môi lá đã đẫm trong chiều
Chút miên dại em cài nơi tóc rối
Đủ cho anh lừng lựng để phiêu diêu
Xin hẹn lại nét mày tô diễm tuyệt
Vệt cọ chiều đâu lúng liếng màu xưa
Chuỗi hư vô lẽ nào còn lần ngược
Níu chuông ngân che lại phía gió lùa
Bỗng như thể nhoè trong mùa khốc khách
Chén tương giao rót trĩu cả ngày tìm
Thôi thì vậy căng lại miền dúm dó
Cho đủ đầy tràn kín phia Đức Tin
Miền phiên lệ dây chùng nơi cung lạc
Phím hàm ân sương khói quấn khuôn tình
Nốt niệm tưởng rơi vào chiều vỡ nát
Tiễn xưa về đến phút cuối lặng thinh
Cho một bữa khuất mình trong màu lá
Để nương nâu chiêm nghiệm áng thu tàn
Khi có thể trước vầng trăng cúi tạ
Nghiêng một thời tròn trịa bái dung nhan
Chút miên dại em cài nơi tóc rối
Giờ phiêu linh rung từng nhịp ngút ngàn
Chia kịp lẩy dây đã bừng hôi hổi
Từ thâm nhiên u nhã kết nguyên đan
Em là cả muôn bạt ngàn cung bậc
Anh chỉ cần đôi phím nhấn buông lơi
Cho lục lạc nhịp đều mùa khốc khách
Cho rêu phong có lối biết về nơi…
17/11
Thuận Nghĩa