Nắng chưa đủ mềm, chưa đủ cho nhớ, để mà ngồi tưởng niệm tóc. Không phải hoa sữa, không phải ngọc lan mà chính là bưởi…Em lâng lâng trong tôi cái chiều Hà Nội. Hồ Tây sóng chạm chân mây, tôi chạm vào sự ngọt ngào của nuốt nuột.
Cho dù giờ đây trên con đường ngược, chúng ta đã tít tắp về hai phía không nhau, thì anh cũng tít tắp về phía chờ, phía đợi, phía nơi em xa ngái…
…Thì anh cũng không có gì để mà ngần ngại, để tóm lại… lâng lâng mà nói với em rằng: “Đã hết bố nó tinh dầu hoa hoa bưởi, anh đợi đến bao giờ?…” he he he…
30.04.21
Thuận Nghĩa