Kỳ cọ lại cơn buồn cho thêm phần tinh khiết
Mai mốt nhấp hớp em mới được mướt đến vô ngần
Không phải là anh lẩn thẩn
Mà mặt trời lên chậm
Nên ấm không kịp đậu về trên vai
Em nói một
Sao bây giờ lại hai
Con chi oa oa kia có hơn gì anh đâu
Về vấn đề mềm mềm và mượt…
Nếu em muốn thì anh vẫn được
Trong đêm rằm
Ngửa lên nhìn trăng mà sủa. Rất hăng!
Vậy cớ gì em chê ỏng chê ôi?
Mà anh có mơ ước gì cao sang đâu
Cho dù ngày nào em cũng ăn tỏi
Thì anh vẫn hỏi:
Hun một phát nghe em?
(May mà em ít ăn bún đậu mắm nêm)
Em vẫn biết
Nơi phương xa này
Anh nhớ em đứt rọt
Nỗi nhớ xốn sang âm ỉ…
Nó chẳng liên quan gì đến địa chỉ
Của cái bệnh viện mà em đã đưa cho anh
Em nói rằng ở đó có người Bác sĩ
Mổ rất nhanh để khâu lại đại trường…
(Tệ thật!)
Qui tập lại nỗi buồn
Để cho dễ chiết vào thực thể
Biết đâu mai mốt nảy mầm yêu
Mà chờ “chiếc lá cuối cùng”
Em vẫn biết đã mấy chục năm rồi anh chưa thấy lại ruộng
Thì “lúa” được làm sao để dung dị thủy chung
Thì “rơm rạ” được làm sao để “con cò, con vạc”…
Mà rồi thì cuối cùng anh không thể khác
Con chi oa oa có thế giới riêng nơi nuột nà của lông
Anh có thế giới của anh nơi nỗi buồn lồng lộng
… Nơi anh ngồi kỳ cọ lại buổi riêng tư
20.04.21
Thuận Nghĩa