„GIÓ GÃY…“
… Không làm chi với buổi chiều gió gãy
Thì lang thang lã lướt sóng Giang hồ
Cho nhớ nhớ…
… Gọi hồn yêu vời vợi
Thỉnh xưa về sưởi lại những câu thơ…
(Trích trong „Cát đá trùng lai“)
Mấy hôm nay và vẫn đang còn…Hamburg và Bắc Đức chìm trong bão tuyết. Rất nhiều chuyến tàu bắt buộc phải ngừng chạy. Tai nạn lật xe trên cao tốc dày đặc. Giao thông có vẻ ngừng trệ khá khó kiểm soát. Nói tóm lại là „Gió“ đã làm „Gãy“ một số kế hoạch đã định trước….hì hì… Vậy nên „ế độ“, không làm chi với buổi chiều gió gãy. Vậy nên, „thỉnh xưa về sưởi lại mấy câu Thơ…He…he…he….
ĐÊM RẤT TÍM
Đêm võng lộng rước em từ nỗi nhớ
Kiệu em về say khướt chén vu qui
Em rất ấm dù chẳng còn đây nữa
Dù tận cùng đã cuối hướng chia ly
Trầm nẫm đắp nụ cười em dạo ấy
Gối lên lời lên tiếng nói chưa quên
Anh chối từ một bàn tay chiều trước
Đợi mơ về nắm lại ngón em mềm
Rồi lại hái lá trăng non xuống bói
Đến bao giờ tròn được phía chưa đau
Trang đời nào em dừng thôi viết nháp
Cho câu thơ lành lại thuở ban đầu
Nụ đêm nẩy núm màu ngây tim tím
Ngón gió thon nuôn nuốt vuốt hương tìm
Em thẳm diệu giữa chân trời trắng phớ
Nét giai nhân bừng dậy lửa hồi sinh
Quây võng lộng rước em từ nỗi nhớ
Kiệu khứ hồi gõ lại nốt xưa đau
Mùi trăng xõa nơi em ngồi chải tóc
Mái đêm cài miên dại một ngày sau
Rồi lõa mộng trần vai lật hơi thở
Chén thiên nhai quắn líu đỉnh môi mềm
Lá ngậm sương hây màu say hơ hớ
Quấn vào nhau song cửa vén trăng êm
Em dữ dội giữa một ngày vũ trụ
Nhưng rất hiền trong một tối kề bên
Đêm võng lộng rước em từ nỗi nhớ
Kiệu em về ủ ấm giấc an nhiên
Em bạo loạn giữa cuộc người dã thú
Nhưng dịu dàng non dại lúc gần nhau
Anh võng lộng rước em từ nỗi nhớ
Gọi bốn mùa cho sương khói qua mau.…
23.08.10
Thuận Nghĩa
Thơ thì viết từ tháng 8 năm 2010, Ảnh minh họa đính kèm là chụp năm 2016. (Trong ảnh là Ignațiana Neumann . Người đã đưa tôi tiếp xúc với giới Nghiên cứu Y học Tự nhiên của Rumania)
https://www.facebook.com/ignatiana.neumann
08.02.21
Thuận Nghĩa