… Không có tuyết để đặt lên mùa Đông một nụ hôn chào đón sự vô ngần của Trắng
Những trái táo cuối mùa cũng không đủ lạnh để kết tinh đủ nội lực cho cái modun: „chấp luôn rụng“
Ngay cả nỗi buồn, có om cỡ nào cũng đành phải hụt hẫng, thiếu cả vùng giá buốt.
Cũng may mà chiều nay
Đôi giày cũng biết an ủi cuộc đời bằng cách há mõm bất chợt trên đoạn đường gồng gánh.
Anh đã cảm được cái lạnh rồi em
Nào thì môi đâu?
Để anh cắn một phát „Trường Sinh“…
….
He..he…he…he… Thơ với chả thẩn!!!
04.01.20
Thuận Nghĩa