có một ngày cứ lặng mình đứng đó
nhìn dòng sông đã hóa nước cam lồ
ngẫm gót nào nhấc bàn chân chánh niệm
để lối về khỏi lạc nẻo ngu ngơ
khi lặng lẽ là tột cùng „chém gió“
lúc khoan thai là chính giữa bão bùng
mái chèo ấy khuấy mãi dòng cặm cụi
chở bốn mùa đến với cõi bao dung
nương hơi thở quên rồi màu tiền kiếp (*)
mãi sơ khai bụng mẹ muốn khoanh nằm
như vĩnh viễn ở nơi ngày thơ dại
hóa vào nhau cho đến tận trăm năm
sẽ không có bao giờ lần gặp gỡ
thì chia ly nào có nghĩa gì đâu
và sóng nước cuối tầm nhìn vụn vỡ
chẳng cần in bóng nhạn thoáng qua đầu
rồi ngày nữa vẫn lặng mình đứng đó
bàn tay buông gót hạ bước lung linh
bao tụng niệm rơi bên rìa lặng gió
đóa vô ưu nở từng nét Chân Kinh…..
26.01.18
Thuận Nghĩa
(*):
nương hơi thở muốn quay về tiền kiếp
tạ từ nhau khi chưa tượng hình hài
thân trung ấm luyện quen màu tiễn biệt
để mai này khỏi nhức nhối phôi phai
…..
Trích trong „Vệt Thiều Quang“