Home Văn học nghệ thuật “Ghế Đá Chiều Rụng Lá”

“Ghế Đá Chiều Rụng Lá”

1025
0

Có còn vết thương nào đâu
Mà ngồi khoét dĩ vãng
Có còn nỗi đau nào đâu
Mà ngồi vuốt thương đau
Những vết sẹo đã liền da
Vẫn cứ eo óc đòi một nỗi buồn mà ẳm nựng
Thôi thì liếm tạm những khật khờ còn sót lại trong mùa lá rụng
Để đong đưa với óng ả một chiều thu

Mà sao…
Sao cứ yêu tận cùng tóc tai, móng mỏ
Yêu đến chả thiết nhấc chân lên mà đi nữa

Lá cứ lao xao
Cứ hươm hươm hườm hườm. Bất ổn!
Muốn xả một cơn nồng say
Ghế đá ôm hôn
Nghe thảng thốt đâu đây
Tình môông(đít) mỏi còn vương.

04.11.15
TN

SHARE