Thơ phát đã….
VẾT EM….
trong thăm thẳm trắng nơi tuyết ấy
có dấu Em về tận vô biên
và ai cũng nói sao mà lạnh
anh run…vẫn cảm thấy rất hiền
bỗng nhiên anh như nơi cực ấm
dẫu ở xung quanh họ hít hà
riêng anh, anh biết lòng có lửa
vì Em đâu đó ở không xa
có người đỡ anh khi ngã xuống
vỗ vỗ bảo rằng mày… quéo rồi
anh cười… thôi để nằm chút nữa
cho được gần Em chút nữa thôi
họ chỉ vào đầu bảo mày điên
đâu biết rằng Em như tuyết hiền
mấy khi được giữa vòng tay ấy
được ở cùng nhau với vô biên
đến khi bị bắt ngồi hơ lửa
không run nhưng lại lạnh vô cùng
mới biết vết yêu là vô đối
đã vương…là vướng tận vô chung
…he..he…he….
09.12.17
tn