“TƯỚT MƯỚT”
Thương em quá trong những ngày ném đá
Giấu tay chiêu xảo nghiệm cuộc tù mù
Anh cực đểu mùa gợi tình hêu hếu
Vễnh thiên nhai tưới đẫm độ hoang vu
Nói hoan hỷ cũng chỉ là hoa mỹ
Tráo lừa nhau váy đụp cạ nón cời
Bá vai Sở, khoanh chiếu ngồi với Lý
Mép đời nhấp quắn cạn nghĩa giao bôi
Có nân nẫn chỉ thêm lần lận đận
Ngược lên nguồn cũng thế lại xuôi trôi
Sao chẳng đứng phỡn ngất trời tưng tửng
Ngoáy nắng buồn cằm gió vuốt rung chơi
Vẫn biết em chông chênh chờ chín chẳn
Mà lẻ loi lả lướt lại long lanh
Nên nhớ nhớ thương thương dành tưởng tượng
Để loanh quanh lơ láo lạc lối lành
Và đêm đến thắp mấy lần ngọn nến
Anh thổi phù cho ảo ảnh phiêu du
Soi rèm cửa bóng em rằm thượng thặng
Khỏi nặng lòng nuôi nuối dáng bấy giờ
Có tơi tả dưới đòn đời ném đá
Đừng tìm tay đã kín giấu sau lưng
Tình vô đối vốn là tình mệt mỏi
Nụ bao dung mới nở tận vô cùng
Nói với em bằng lời không mườn mượt
Tướt mướt mình là sướt khướt yêu em
Rồi có lúc về kề vai xúi giục
Lướt môi trần đã nư bữa thòm thèm
Em có sợ nếu như thật vỡ lở
Ta gần nhau nhờ gạch đá oan khiên
Anh đa tạ cả bùng nhùng lở loét
Đã trao anh trọn cảnh giới dịu hiền…..
20.12.12
Thuận Nghĩa