Bài thơ anh viết như anh biết
Biết những vu vơ những ngu ngơ
Cho dù là bết kiêm luôn mệt
Vẫn cố tìm thêm bấy đến giờ…
Còn em thì viết như là trét
Trét muối trét vôi lên vết thương
Bao nhiêu là nát còn thêm xót
Chữ nghĩa tái tê cuộc vô thường
Nếu như không vội thì mình đổi
Cho anh một lần nếm nỗi đau
Để em thoải mái thân con gái
Không phải oằn tung bể cái đầu
Nếu như mình đổi chắc nóng hổi
Thơ sẽ vành vạnh như trăng rằm
Những câu em viết lung linh lắm
Còn anh gieo tứ phía lạnh căm
…Và anh vẫn ước cho kỳ được
Hoán đổi nhiều lần những mùa sau
Bao nhiêu bết bét về anh hết
Để em rạng rỡ muôn sắc màu
Nói gì thì nói nhưng vẫn hỏi
Nước mắt lau mãi đã khô chưa?
Những đêm mất ngủ còn ủ rũ?
Nấc vỡ lòng đêm phía gió lùa..
Thì em cứ nghĩ anh giẻ lau
Quẹt phát đôi mi túm vò nhàu
Vứt vào sọt rác không cần tiếc
Nhoẽn nụ cười duyên chờ Trăng sau!
04.08.20
Thuận Nghĩa