„ …Mùa covid thứ haiTê lạnh lòng ngườiNiềm tin gieo vào nỗi hoang mang tột độKhẩu trang lên ngôiChe dấu mọi luỵ phiềnche luôn ánh nhìn tội lỗiLàm sao nhận diện chính mình?…“…Nó có „chút“ uất ức, phiền muộn, „chút“ đau đớn về chuyện riêng tư, gia đình. Tôi nói với nó: „Bọn bay lớn rồi, tự quyết định lấy hạnh phúc của đời mình, nhưng phải nên nhớ, đừng chồng chất những nguồn năng lượng tiêu cực lên đầu lũ cháu ngoại của ba“. Nó hỏi. „Vậy thì con phải làm sao hả ba?“. Tôi nói: – Buồn đau cũng là một khía cạnh tất yếu của cuộc sống, cái khác nhau ở mỗi người là cách tiếp nhận và xử lý nó như thế nào để chuyển hóa cảm xúc từ nguồn năng lượng tiêu cực thành nguồn năng lượng tích cực hơn. Con là một Nhà Thơ (Hội viên hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam) những cảm xúc buồn đau đích thực của cuộc sống chính là nguồn cảm hứng „châu báu“ cho những tứ thơ của con chín muồi hơn, đời sống hơn, lắng động và truyền cảm hơn… Hãy cảm ơn những cảm xúc đó!. Ba không nói là con cảm ơn những người, những thứ đưa đến cho con sự đau khổ, mà ba nói con hãy cảm ơn cuộc đời vẫn còn cho con được buồn thương để làm Thơ. Ba không làm khó con khi bắt con phải nhận diện „nỗi đau“ và chuyển hóa nó, cỡ tuổi đời của con chưa làm được chuyện đó đâu. Nghiệp đời con gắn liền với chữ nghĩa, âu đó cũng là phúc phận của đời con, con hãy trình diễn nỗi buồn đau của con trong con chữ, đó cũng là cách chuyển hóa tích cực để cuộc sống luôn luôn ở về phía „đáng yêu“ hơn…….Hì hì… mãi đến hôm nay mới thấy nó „trình diễn“ được một cách ngoạn mục trong bài thơ nó mới vừa Post lên. Nó „trình diễn“ được sự buồn đau đích thực của đời nó vào thơ, thì chắc chắn mấy đứa cháu ngoại của mình sẽ không còn bị áp lực từ nguồn năng lượng tiêu cực kia rồi. Hay nói cách khác, nó có chỗ để trút buồn và sẻ chia đau… thì mấy đứa cháu ngoại của mình chắc chắn sẽ được ở lại chỉ với, với Vui thôi… Nói tóm lại là nó đã là „người lớn“, buồn đau hay khoan khoái sung sướng thì cũng kệ cha nó, mình chỉ lo cho mấy đứa trẻ còn non dại kia thôi… he..he..he…NHỮNG NGÀY CUỐI HẠNhững ngày cuối hạTôi chẳng biết cất nỗi buồn vào đâuĐiệu slow dìu dặtĐêm sâu như mắt người mất ngủAi đã đem sự bình yên di cư?Những đêm cuối mùa hạCăn phòng trống tênhChỉ có bốn bức tường nhốt sự hoài nghi câm lặngCánh cửa khép hờTôi chờ đợi điều chi?Vài cơn mưa muộn ngang qua mái phốTôi chới với trượt chân chỗ dộtChẳng một nơi bấu víuNgoài kiaTừng quầng mây vần vũ xô đuổiChẳng một nơi trú ngụTôi tìm lại chính mình trong mỗi sát na quaAi đi cùng tôi trong đêm vắng?Chỉ có tiếng thạch sùng tặc lưỡiThạch sùng ơi, sao kêu hoài kêu huỷLòng tôi đã nát như tươngNgười có thươngGhé vào đây dăm ba phútMệt mỏi rồi, tựa xíu mà thôiChẳng ai bước giùm tôi đoạn đường bão nổiTin tôi đi. Tôi sẽ vẫn cười hiền.Đời cho nhiều vai diễnSắm vai nào cũng sống đến tận cùngNhững ngày cuối cùng của mùa hạMùa covid thứ haiTê lạnh lòng ngườiNiềm tin gieo vào nỗi hoang mang tột độKhẩu trang lên ngôiChe dấu mọi luỵ phiềnche luôn ánh nhìn tội lỗiLàm sao nhận diện chính mình?Tôi đã đi trong những ngày cuối cùng của mùa hạNhư một kẻ tâm thầnDu mục trên nỗi đau mà đôi môi rực rỡ nụ cườiBỗng thèm một lần được khócThèm một lần yếu mềm trên bờ vai vững chãiNgoài kia, gió vẫn thét gàoTôi mò mẫm bước điNhững ngày cuối cùng mùa hạ cách lyTôi xa lòng mình một đoạn đường diệu vợiCánh đồng tôi cằn khô đá sỏiQuay bên nào cũng trống không….Ngô Thanh Vân https://www.facebook.com/ngothanhvan126 10.08.20TN

SHARE