Gắng lên em!
Mấy khi được đau tình
Để có dịp làm nuột lại câu thơ
Mà tổ tiên vần điệu của nó chẳng thể nào được mượt mà như thế
Mấy khi được bể
Để ngồi ghép lại những mảnh vỡ
Mà tráng men cho cuộc người những vết rạn đẹp như mơ trên chiếc bình cổ tích.
Gắng lên
Cần gì day dứt
Chẳng phải những gì xưa cổ
Dù có sứt mẻ
Giá của nó cũng ở trên trời
Nên vậy thôi!
Chiều nay em cứ hái một mớ rau tập tàng
(Nhớ luộc thêm mấy đọt khoai lang cho nhuận trường“
Hãy trộn lẫn nỗi đau kia vào tô nước chấm
Mà chanh tỏi cuộc tình…
Biết đâu ngon nhức nách
Nói thật với em
Cứ đau đáu sống sạch
Thì thấy đâu đâu cũng bẩn
Thế nên sao không bựa một lần
Để được nếm với đời màu của loang lỗ
Tội tình chi phải khổ
Cứ cặm cụi lau chùi mãi trong veo
Vẫn biết đời là cõi tạm
Sao chẳng ngây ngất như một cuộc qua đêm
Cố gắng lên!
Mấy khi được lạnh
Để đắp một phát lông cừu
Cho bõ những ngày bức bối…
Nếu không thì đừng vội
Cứ đợi anh về
Anh sẽ lấy bài thơ viết từ lúc em chưa ra đời
Nhét vào vỏ gối
Cứ nằm xuống mà khò một giấc
Ngứa chỗ nào anh gãi
Nếu muốn
Cứ gác chân lên đời anh mà ngáy
Cho trọn phía chiêm bao….
23.07.20
Thuận Nghĩa