Lại hỏi: _ Thái Cực Miên Quyền dài như thế, thì thời gian đâu mà tập…
Rồi lại hỏi: _ Thái Cực Trường Quyền rộng như thế, lấy chỗ nào mà luyện…
Xin thưa: _ Khi mới tập thì cảm thấy Thân nặng mà không khí nhẹ, trì luyện thêm thời gian nữa thì cảm thấy Thân mình và không khí nặng như nhau, trì luyện tiếp tục thì sẽ có cảm giác Thân mình nhẹ như tơ bấc, mà không khí thì nặng như nước chảy xiết, trường quyền cứ phải như rẽ nước ra mà đi, đến một lúc nào đó cảm thấy lúc đi quyền mình phải rẽ cây, xô đá mà đi vậy thì đại thành.
Khi đã đạt đến cảnh giới Thân_Tâm_Ý_Khí_Thần hợp nhất thì chỗ luyện có nhỏ bằng cái bàn thì vẫn còn quá rộng, mà có to như sân bóng đá cũng có thể là quá hẹp, cứ vậy vô chiêu vô thức mà như chiếc lông nhẹ nhàng trôi trong không gian.
Nếu có ít thời gian thì tập 5, 7 phút, có nhiều thì đi quyền vài ba chục phút, nếu như rảnh rỗi thì cứ vậy miên man mà đi, một tiếng, hai tiếng hay cả buổi cũng chẳng sao…
THÁI CỰC CHÂN KINH (Thơ)
thuannghia | 12 March, 2012 10:52
“Điểm Nhãn”
1
thì thế đó đôi ba lần èo uột
ngõ trúc bầm vết cũ bước chân đau
khách nào đâu hỏi mây trời bận đó
tóc tiểu đồng hóa bướm lượn trên đầu
qua tiếng mõ ghè lục căn từng mảnh
chắp lại mình vá víu bóng nhiêu khê
nơi vời vợi cứ mè nheo ảo ảnh
xin quá giang đến cuối nẻo đi về
rồi kinh dị chính mình là điểm hẹn
cho ồn ào nhộn nhạo những phù du
bao căn nguyên cũng từ đây mà khởi
để ấn quang lại hóa đám sương mù
nương hơi thở muốn quay về tiền kiếp
tạ từ nhau khi chưa tượng hình hài
thân trung ấm luyện quen màu tiễn biệt
để mai này khỏi nhức nhối phôi phai
2
chẳng làm chi với buổi chiều nhạt nắng
lụa hoàng hôn te he mỏng chân trời
kè đá trượt ngậm rêu nằm đếm sóng
lá phong già quệt gió đỏ tô môi
cố lắng nghe phía ngân hồ biển đắng
chùm kinh toe gãy lẻ giữa ta bà
trái lộn hột phơi mấy tầng quả vị
lố nửa đời chứng mẻ nhụy nôm na
không hướng nắm dư phượng thờ Thiên Thủ
loay hoay tìm ngộ cát đá trùng lai
ai lất phất cắm vào ngày phướn mộng
khảy cổ cầm nghe ngược tiếng chuông phai
chẳng làm chi với buổi chiều nắng héo
thì lang thang níu vít nhánh cam lồ
cho nhớ nhớ vẫy suối nguồn veo vẻo
thỉnh xưa về phổ độ bến ngây ngô
3
và cứ thế đôi ba lần ngược ngạo
mà quang lâm ngả mặn quẻ Hỷ, Đào
mai mốt đó ngự trên tầng đại cát
không tiếc ngày rong ruổi ngựa hồng mao
chẳng làm chi với đêm trăng lồ lộ
thì buông lơi hơi thở giữa trường quyền
mai mốt đó khách vô thường gạn hỏi
chỉ ngã đường mặc định đến uyên nhiên
tóc tiểu đồng bướm trên đầu thành khói
ngõ trúc giờ hóa trắng lối sương mai
phất trần nắng thì lụa là cũng nắng
bến ngây ngô mái sóng đóa mây cài
không còn nghe,
phía ngân hồ biển lắng
cát đá giờ đã xích lại kề nhau
và đã thấy một hừng không quá nặng
ta vẫn còn đâu đó
mãi chìm sâu….
TN
_______
02.06.1012
Thuận Nghĩa