NHỮNG NỖI ĐAU THÁNG 2

1
Nó gọi điện thoại hỏi, Thầy ăn tết có vui không. Tôi trả lời, bên này làm gì có tết, vã lại lão phu mấy chục năm nay rồi không còn có khái niệm này, còn em thì sao. Nó cười hô hố, tết này bắn quá lố, ra Giêng có mới có mấy ngày đã hết đạn, vêu mỏ….

„Hết đạn“….hình như tháng 2 cách đây 40 năm tôi và bạn bè tôi ngồi đọc tin tức từ phía Bắc. Trên báo có mẫu tin, một chiến sĩ trước khi gục xuống còn kịp gửi về hậu phương một tin nhắn: „ Xin lỗi, chúng tôi đã hết đạn. Vĩnh biệt….“.

Chúng tôi, cả bọn nghiến răng trèo trẹo và ôm nhau ngồi khóc.

„Hết đạn“….cũng có quá nhiều cung bậc của cảm xúc của các thế hệ khác nhau đó chứ…

2
Tháng 2. Lạnh lắm, âm 5 độ, nhưng nắng đã giòn. Nàng ngồi bên tôi, cạnh bệ cửa kính nhìn ra khu vườn ngợp nắng. Tôi buông đôi mắt xa xăm trên nắng rồi thẩn thờ thở dài, trời vẫn còn lạnh lắm. Nàng cũng như tôi, hai tay chống má, cũng thẩn thờ xa xăm… vẫn còn lạnh và còn đau….

Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn nàng và hỏi, đằng ấy cũng có nỗi đau tháng Hai à. Nàng buồn bã, cúi đầu gật gật. Tôi nói, kể nghe coi. Nàng thủ thỉ, mình thích một bạn trong lớp, nhưng bạn ấy không để ý đến mình, mỗi khi bạn ấy nắm tay bạn khác cười đùa, mình buồn rười rượi và lòng quặn đau. Tôi hỏi đau như thế nào. Nàng đặt tay lên ngực, cúi gập xuống và nói, nó thắt lại và khó thở..thế bạn đã có trải nghiệm về nỗi đau như thế này chưa. Tôi cũng đặt tay lên lòng ngực của mình, cũng cúi gập người xuống và hỗn hển…Cách đây lâu lắm rồi, lúc đó ta đã lớn và bà ngoại của đằng ấy chắc cũng cỡ như đằng ấy bây giờ, ta cũng có nỗi đau co thắt lòng ngực như vậy. Nhưng lúc đó, ta nhớ không nhầm là ta không phải học mẫu giáo lớn….

Nàng gật gật, ừ vậy cũng đã lâu rồi nhỉ, lâu thế rồi mà thời gian chưa kịp xoa dịu nỗi đau cho bạn hả. Tôi lắc đầu. Nàng ghé lại bên tôi, và đặt lên má tôi một nụ hôn rồi nói, mong cho thời gian xoa dịu vết thương tháng Hai cho bạn. Tôi đưa tay lên má vuốt vuốt chỗ ươn uớt mà nụ hôn của nàng còn in dấu. Tôi rút ra một tờ giấy Tempo đưa cho nàng. Nàng cười bẽn lẽn đưa tờ giấy lên mũi và hỉ một cái….roạc…..Kinh!!!!

3
Tin nhắn „Con xin lỗi Ngoại, hôm qua bé Xíu nói, đã làm khơi dậy nỗi đau tháng Hai của Ngoại“. . Tôi nhắn lại: „Ừ, tụi bay hay quá hi, tụi bay cho tụi nhỏ cùng xem phim Hàn Quốc hay sao mà tụi nhỏ bàn chuyện nỗi đau tình ái ngọt lịm vậy“. Nhắn lại. „Đâu có hả Ngoại, chắc là coi phim cùng Bà Ngọai, chứ tụi con đâu có xem phim Hàn đâu“ . Tôi nhắn lại: „Hì hì….chắc vậy, chỉ có Ngoại tụi bay mới thế thôi…“…và tiện tay bắn luôn bài thơ „Nở Trắng Một Nguyên Sơ“, hình như bài thơ này tôi làm cũng hai mươi mấy năm về trước thì phải:
NỞ TRẮNG MỘT NGUYÊN SƠ (Thơ)

Nếu trời không nắng thì anh nắng
cái nắng của thời ấp ủ yêu
nếu trời không gió thì anh gió
cái gió se sắt tuổi xế chiều

nếu em không đến thì anh đến
nhặt cánh hoa rơi nơi ngõ xưa
nếu em không nói thì anh nói
hương của ngày nao nay gió lùa

nếu đường trong phố giờ chỉ phố
chẳng còn áo trắng mái tóc buông
thì anh đứng đó và nhìn đó
thầm đặt tên em một con đường

nếu còn vỗ sóng anh còn em
vớt dưới mặt hồ rẻo trăng nghiêng
anh sẽ quàng cho sương ấm lại
để nhớ mắt em dạo đó hiền

nếu quỳnh không nở vào đêm nữa
anh viết câu thơ đặt bên thềm
cho đêm rằm ấy và em nữa
về với mơ hồ như cõi tiên

nếu hoa khế rụng như lời rụng
có còn tin nữa giữa mùa nhau
có bông hạnh trắng còn rất trắng
nở một nguyên sơ thuở bạc đầu.

(Trích trong tập „Tháng Hai Có 30 Ngày“)
TN
….
Nhắn lại: „Thơ Ngoại viết cho ai mà mùi thế hả Ngoại“. Nhắn: „Thì viết cho mẹ mày chớ viết cho ai nữa“. Nhắn: „ Thế ba con có biết thơ này Ngoại viết cho Mẹ con không?“ . „- Biết chớ sao không biết, tao làm bài thơ này định tặng mẹ mày, tao đem khoe với ba mày, ba mày khen hay rồi xin, tao ừ, ba mày đem bài thơ này tặng mẹ mày, vậy là ba mày hớt xừ nó tay trên của ngoại, vậy là từ đó, bộ sưu tập tháng Hai của ngoại có thêm một nỗi đau…he…he…he….“

21.02.18
Thuận Nghĩa

SHARE