Mấy hôm nay dân cư mạng xôn xao bàn tán phản biện một bài viết có tính vong bản của một người mạo danh là Tiến Sĩ Giảng Viên Đại Học Yale bà Đổ Ngọc Bích. Bà Bích là một người Việt chính gốc nhưng vì háo danh muốn làm như một kẻ đốt đền lợi dụng sự háo tin của BBC Việt Ngữ Bà đã mạo danh là tiến sĩ Hoa kỳ học để gửi cho BBC Việt Ngữ một bài viết có tính chất nhục mạ Dân Tộc Việt Nam.
Bà Đổ Ngọc Bích thì không cần phải bàn đến vì khi một người háo danh mà nhất là phụ nữ háo danh thì họ sẽ đánh đổi tất cả để đạt được mục đích. Để đạt đỉnh cao danh vọng hão huyền ấy họ có thể đánh đổi tất cả sự liêm sĩ nguồn gốc xuất thân quên luôn cha mẹ ông bà quê hương. Loại người này chúng ta không chấp. Nhưng BBC Việt Ngữ vốn là một tờ báo có uy tín. Khi đăng tải bài viết của người đàn bà vong bản này vô tình đã tạo nên một định hướng lăng nhục người Việt Nam.
Xin xem thêm chi tiết ở đây:
http://quechoablog.wordpress.com/2010/04/19/khoc-ba-do-ngoc-bich/#comments
Trọng tâm chủ yếu của bài viết chủ yếu xoáy quanh mệnh đề : Người Việt có nguồn gốc từ Trung Hoa. Tuy bài viết thể hiện trình độ rất nông cạn và sự hiểu biết lịch sử sơ sài nhưng vì đăng trên BBC Việt Ngữ nên vẫn tạo nên một làn sóng phẩn nộ trong cộng đồng người Việt.
Có rất nhiều công trình gần đây nhất là nhờ vào công nghệ hiện đại qua nghiên cứu ADN người ta đã khẳng định được Người Trung Hoa và Hán Tộc có xuất xứ từ người Đông Nam Á cổ.
Sau đây và một phần trong công trình nghiên cứu của một nhà Hán Học. Công trình chưa được công bố nhưng tác giả anh Đỗ Thành đã gửi cho tôi xem phần đầu cách đây đã hơn 1 tháng. Nhân tiện theo dòng phản biện bài viết của bà Đổ Ngọc Bích tôi xin phép anh đưa lên cho bà con tham khảo.
Ngay cả chữ viết ngôn ngữ chính thống của Trung Hoa bây giờ cũng có xuất xứ từ chữ Nôm. Chữ Nôm là chữ viết cổ của dân Bách Việt và Dân Tộc Việt.
Ngôn ngữ : “nồng cốt” văn hóa của Trung Hoa vốn xuất xứ từ Bách Việt thì tất cả mọi biện luận theo chiều ngược lại (Tộc Việt có xuất xứ từ Trung Thổ) là một thứ ngụy biện ấu trỉ.
Thuận Nghĩa
__________
Xem phần 1 ở đây:
http://thuannghia.vnweblogs.com/post/7291/226934
Xem phần 2 ở đây:
http://thuannghia.vnweblogs.com/post/7291/226935
Tiếp phần 2:
______
….Ngày nay lại có Khương Nhung bên Trung Quốc xuất bản tiểu thuyết “Tô tem Sói” cho rằng chữ tượng hình chính là do dân du mục sáng tạo ra. Từ lý giải chữ Mỹ美 chính là con dê羊 lớn mập là đại大 thì là đẹp đẹp lòng khi nuôi được con dê lớn thì là Mỹ美 (美=羊+大) tác giả cho rằng chữ vuông là của dân “du mục”. Vì vậy đẹp Mỹ美 là “nuôi dê” là “du mục” và “Người Hoa-gốc bắc-du mục” sáng tạo ra chữ vuông! Khương Nhung nói về cái “đẹp” là Mỹ美 mà không dính líu với trồng tỉa và nông nghiệp! Tác giả cố tình không biết hay là thật sự không biết rằng:
Chữ Lệ麗 là cũng là mỹ là đẹp và chữ lệ còn hay hơn chữ Mỹ美 nhiều! Chữ Lệ麗 là con nai(鹿lộc) vàng ngơ ngác với trên là đôi mắt nai mở to chứ không nhắm lại! Như vậy xét theo chữ Lệ麗 thì chữ vuông là thợ săn hay “thi sĩ” hay “họa sĩ” sáng tạo ? Xin hãy cười cho vui! Người đời hay dùng chung nói đẹp đẽ là Mỹ Lệ-美麗 hay diễm lệ-艷麗.
Xin dẫn chứng tiếp:
– Chữ Diễm艷 là “đẹp” diễm tuyệt là sắc đẹp đầy tràn bên trái của chữ Diễm艷 là chữ Phong豐 bên phải là chữ Sắc色. Chữ Phong gồm chữ Đậu豆(hạt đỗ-hạt đậu) bên dưới và hình ảnh bông lúa “丰丰”đầy đồng phía trên “diễm” được diễn tả bằng “sắc đẹp” của bông lúa”丰丰” và đậu豆(đỗ). Khi phục nguyên chữ Nôm thì chữ “Diễm艷” nầy lúc đầu có phát âm là “Đẹp艷”. Vì sao? Vì rất nhiều địa phương không phát âm vần “Đê/đ” được! Ngày nay tiếng Bắc Kinh Quảng Đông Triều Châu đều không có âm “Đ” cho nên đã đọc “Đẹp艷” là “Dep-diẹm” rồi thành-diềm艷 (tiếng Quảng đông ngày nay) diễm艷(Từ Hán-Việt) dén/yen艷 (Tiếng Bắc kinh ngày nay)”
– Phục nguyên chữ Nôm “lệ麗” chính là “đẽ麗” vì “đẽ麗” nhiều nơi đọc không được đọc trệch thành “lẽ” và “lẹ” rồi thành “lệ麗” . Nhập chung lại sẽ thấy “đẹp đẽ-艷麗” sinh ra “Diễm lệ” trở thành “diễm lệ-艷麗”
– Phục nguyên chữ Nôm “Phong豐” có thể chính là “bông豐” vì chữ nầy nói về “bông” lúa và âm “đậu” hay “đỗ” hoàn toàn phù hợp ý nói “đậu bông” “trỗ bông”. Phong phú豐富 là bông lúa豐富 có nhiều lúa (với phú富 gồm chữ Điền田 và bông lúa) là giàu! Chữ “bông豐(Hoa)” kết với chữ “sắc色(sắc đẹp)” thì đúng là “đẹp艷Diễm”.
– Chữ Nhã雅 là tao nhã là đẹp với chữ “nha 芽” tức là manh nha nhú mầm nẩy mầm nhảy mầm của hạt giống mới nẩy mầm. Phục nguyên giọng đọc của “Nha芽” và “Nhã雅” chính là “Nhảy芽/雅” bị đọc trệch là “Nhã雅” Hán-Việt và “Ngạ雅” / tiếng Quảng Đông “nghè-Nghe nghé雅”/ Tiếng Triều Châu và “Dã雅(ya)” / Tiếng Bắc Kinh… chính là dân nông nghiệp ca tụng cái đẹp của “nhẩy芽nẩy nhú” mầm của hạt giống.
Chữ Phước福 có Y/衣/áo cũng có Điền田 là ruộng lúa nước.
Có thể kể ra thật nhiều trường hợp nữa nhưng tôi tạm dừng ở đây vì muốn nói cho cùng phải làm một công trình quy mô khảo cứu và dịch toàn bộ sách Thuyết văn. Nhưng để chứng minh chữ Nôm của người Việt có trước chữ Hán của người Hoa thì có lẽ cũng là đủ vì còn phải dẫn chứng qua phần chi tiết khác.
Thứ chữ mà tôi gọi là chữ Nôm thì nhiều người gọi là chữ Việt cổ. Không sao chỉ là cách gọi. người Hoa Hạ đã dùng chữ Nôm của người Việt cổ phương Nam chế ra chữ Hán.
Khi tìm ra cội nguồn chữ Nôm sẽ càng hiểu mức độ văn hóa và sức sống mãnh liệt nguồn gốc và văn minh Bách Việt của tộc Việt càng cảm thông và kính phục cha ông mất bao trí tuệ và công sức sáng tạo và bảo tồn cho chúng ta về chữ và ngữ của tổ tiên.
Chử Nôm có trước từ xưa và vẫn tồn tại trong suốt qúa trình lịch sữ và cho đến ngày hôm nay; Đó là lý do vì sao tôi đã phục nguyên được “Việt nhân ca” và “Duy Giáp lệnh”.
(Còn tiếp…{Với bằng chứng “kinh Hoàng” và “rỏ ràng” hơn})
Sacramento Ngày 29 tháng 03 năm 2010.
Đỗ Thành/ Nhạn Nam Phi