„…Hãy lau chùi dĩ vãng như em đang lau chùi tấm gương trên bàn trang điểm của em. Rồi nhẹ nhàng ịn lên đôi môi một nụ cười, tô lên đôi mày một câu chuyện cổ tích và lúng liếng soi ánh mắt cảm ơn của mình vào tấm gương của hiện tại. Em đừng than phiền và mắng mỏ những sợi tóc bạc, đừng nặng lời quở trách những nếp nhăn… em xem những sợi tóc bạc ấy như những bông hoa đang khoe màu rực rỡ trên cánh rừng tóc mượt mà của em, hãy xem những nếp nhăn như những dòng sông đang chở nặng phù sa màu mỡ tưới mát cho cánh đồng gò má của em… Nếu em không làm được, thì hãy bình tâm dướn tai ra ngoài ô cửa và lắng nghe chim hót… trong những tiếng chim hót líu lo ấy có cả tiếng thì thầm của anh đấy. Anh đang thì thầm nói với em rằng: „Yêu dấu ơi! , em đã nghĩ ra rằng trưa nay mình sẽ ăn cái gì chưa?….“

he…he..he…!!!!

30.07.20

TN

SHARE