Home Ký sự Chuyện Đời MỸ NHÂN (Chuyện Đời)

MỸ NHÂN (Chuyện Đời)

1434
0

1
Lần đó nó lù lù đến với nụ cười lởi xởi… hờ hờ… chào ông anh, em lại đến thăm anh đây. Tôi phóng ra một tia như một cái nơm cá chụp lên người nó từ đầu xuống chân rồi quay sang rót trà uống, thủng thẳng hỏi, mày lại tê tay trái, đêm nằm mơ hay bị bóng đè, vùng tỉnh dậy thì người vả đầy mồ hôi, ngực đau thắt lại, tim đập loạn xạ, trằn trọc không ngủ lại được, nếu có chập chờn được chút nào thì sáng dậy hai tay tê cứng, vai đau dần bại xuội, có muốn nhấc ly cà phê cũng không nhấc nổi phải không.

Nó trố mắt lên hơ hớ…, ơ hay anh cứ như thằng chồng em nằm bên cạnh ấy nhỉ, gì của em anh cũng biết tuốt vậy. Tôi lạnh tanh, mày đừng có mà nằm mơ, tao mà có con vợ như mày tao cắn lưỡi tự tử chết từ lâu rồi. Nó nhón chân, ưỡn người ra, xoay một vòng..ơ hay, em đẹp thế này cơ mà. Tôi vẫn không nhìn nó cười cười…ừ đẹp, đẹp, nhưng mà chỉ lúc nào bọn tao thấy ứ bụng đầy hơi khó tiêu mới tìm đến cái đẹp kiểu này thôi. Nó cong môi…xí, ứ bụng đầy hơi thì tìm tụi em làm gì. Tôi hì hì…để ói. Nó quàu quạu…sao anh nói phủ thế. Phủ gì, thật vậy mà…

Uống xong ly trà, tôi bảo con Ngân ngồi xuống cho tôi bắt mạch. Thực ra mới thoáng qua cũng biết nó bệnh gì rồi, chỉ vì thủ tục bắt buộc mà phải xem mắt, xem lưỡi, bắt mạch và hỏi han chút cho chắc ăn thôi. Bắt mạch cho nó xong, tôi cau mày hỏi, mày lại độn thứ gì vào người nữa à. Nó đứng dậy, quay lưng chìa mông ra rồi vỗ bồm bộp…em độn vào đây, anh thấy có mẩy không. Mẩy cái đầu mày ấy, mày bơm silicon hay chỉ mổ đặt túi thôi. Nó hơ hớ…bơm chứ, đặt túi để ngồi lên cho nó nổ phòi ra à….Tôi nghe nó nói bực bội văng tục luôn, mày điên mẹ nó rồi. mày độn chưa đủ, đau nhức chưa đủ hay sao chứ. Ơ hay…, chẳng phải anh nói muốn giữ chồng thì phải múp máp đầy đặn phì nhiêu hay sao. Mày đừng có mà điêu nhé, tao chả bao giờ tư vấn cho mày kiểu ấy cả…

2
….Tôi quen biết vợ chồng con Ngân cũng hơn 20 năm có lẻ rồi. Quen biết nhưng rất ít khi thăm viếng hỏi han nhau. Nó hay thằng chồng nó đến tìm tôi cũng chỉ có một chuyện là đau nhức.

Nấy năm trước con Ngân đến trị dau vai gáy. Thấy thần sắc nó bấn loạn, tôi hỏi nhà cửa hay quán xá có việc gì hay sao mà thất thần vậy. Nó kể, quán nhà nó mới thuê con chạy bồi là sinh viên người Nepal. Nó nói, con sinh viên, người thì một cục tròn lăn, ngực thì một ngực, mông thì một mông, mặt thì một mặt, cái nào cũng nần nẫn, phục phà phục phịch, vậy mà từ ngày con sinh viên vào làm, quán nhà nó nhộn nhịp hẳn lên. Người làm không cần nhắc, bếp núc cứ sạch bong, áo quần, tạp dề chỉnh chu, đứa nào đứa nấy mặt tươi roi rói nói năng cười đùa xổn xảng, chẳng như mọi khi, đứa nào cũng hầm hầm, đụng đến là xù lông, mọc gai, cau có đến phát khiếp. Nó nói, ngay cả thằng chồng nó cũng thay đổi tính nết, dịu dàng hẳn đi, hình như là để lấy lòng cái con cục thịt kia thì phải. Nó hỏi tôi tại sao vậy, tại sao con bé sinh viên kia so với nó thì chả ăn thua gì với nó về độ xinh, tại sao con kia lại làm cho không khí của quán nhộn nhịp hẳn lên mà nó thì không.

Tôi nghe nó kể xong thì thật lòng luôn, mấy người làm bếp, kể cả thằng chồng đầu bếp của mày suốt ngày úp mặt vào họng lò, nóng nảy, bực bội khó chịu vì áp lực công việc, nay có một con chạy bồi, trẻ khoẻ, người lại lăn lẵn tràn đầy sinh khí mát mẻ. Bọn kia dù chả xơ múi gì nhưng có sự hiện diện của sự trẻ trung, tươi mát ở đấy thì nó cũng như thứ thần dược để xoa dịu, cân bằng lại sự hỏa vượng ở bọn người làm trong bếp thôi, đó là phản ứng của tự nhiên, không phải là bọn đàn ông trong bếp và thằng chồng mày thay đổi tính nết lấy lòng con bé kia đâu. Con Ngân nghe xong, im lặng chẳng nói gì

Lần khác đến trị bệnh, thấy hình thể và thần sắc nó khang khác. Nhìn thoáng quá thì thấy, trẻ trung, hấp dẫn và xinh xắn hơn rất nhiều. Nhưng nhìn kỹ lại thì thần thái có vẻ đơ đơ.

Nó tâm sự, từ ngày độn ngực, bơm môi, cắt mi đến giờ, nó tự tin hẳn lên, đời sống có vẻ ít áp lực hơn, nhưng tần suất của sự đau nhức xương cốt cũng có vẻ tăng lên rất nhiều. Tôi hơi cau có nói với nó, thiếu chi cách để đẹp, tại sao phải dùng đến cách đó, mày đã U50 rồi, mày cần đến cái kiểu đẹp ấy làm gì nữa, giả dụ mày làm đẹp để lấy thằng chồng khác, thì cũng chả để làm gì với cái mớ hầm bà lằng đó trong cơ thể mày. Nó nhìn tôi trân trân rồi như vẻ hằn học, bọn anh chả hiểu gì Phụ Nữ tụi em cả, bọn em làm đẹp không phải vì các anh đâu, mà là chỉ vì chính bản thân mình thôi, bọn em sẽ ít mặc cảm tuổi già hơn, tinh thần sẽ ít bị áp lực hơn, đơn giản chỉ vậy thôi.

3
Tuần rồi con Ngân lại đến. Với bộ mặt thiểu não, nó nói thằng chồng nó đòi ly dị để lấy vợ khác. Tôi hỏi, chồng mày lấy con sinh viên Nepal chạy bồi à. Nó dàu dàu, không anh ạ, nó bỏ em để lấy một bà nạ dòng, không chồng 3 con, xấu cay xấu cảy, không nhà không cửa, không công ăn việc làm, đang hưởng trợ cấp xã hội, em không biết tại sao nữa, bà kia so với em thì không đáng một đồng chinh, vậy mà nó lại bỏ em để đến với bà kia, em thật không hiểu nổi, nếu nó bỏ em để lấy một con trẻ trung, xinh xắn hơn em thì chẳng nói làm gì, đằng này…thật không thể hiểu nổi, nhục không gì bằng.

Tôi nghe nó nói, không nói gì, sợ đụng vào nổi đau của nó nếu như nói ra thật lòng.

Đàn ông hay đàn bà cũng đều vậy, đã qua khỏi cái mốc bảy lần bảy bốn mươi chín. Sự hấp dẫn, gắn kết ở nhau không còn là những thứ phù du ấy nữa. Nó nói bọn tôi không hiểu Phụ Nữ, chứ thực ra những người như nó không hiểu gì về Đàn Ông cả. Khi đã cán qua mốc bảy lần bảy…thì sự hấp dẫn chính là vẻ đẹp nội lực từ bên trong của người Đàn Bà. Nó làm sao còn có cái nội hàm của tuổi trẻ như con bé sinh viên kia nữa mà đú đởn với thời gian. Cái nội lực gắn kết và lôi cuốn của lứa tuổi con như Ngân bây giờ không phải là được hun đúc từ những búi silicon ấy. Nó có một thứ nội hàm hơn hẳn cái con bé sinh viên kia rất… rất.. nhiều lần để cuốn hút và gắn kết những thằng Đàn Ông đã cán qua mốc bảy làn bảy….. Chỉ tiếc là nó không biết và không hiểu chính mình mà thôi.

Thứ nội hàm mà bất kỳ người Phụ Nữ nào ở độ tuổi như con Ngân cũng đều sẵn có, nếu họ biết hun đúc phát tiết ra từ nội hàm đó, thì cái vẻ đẹp siêu đẳng và huyền diệu mà họ có, sẽ không có một thằng Đàn Ông nào có thể cựa quậy mà thoát ra khỏi trường lực hấp dẫn, gắn kết của họ.

Thứ nội hàm thiên bẩm mà họ có thể phát tiết thành một vẻ đẹp diễm lệ phi thường, đó là Lòng Mẹ.

Tiếc thay…..

19.10.18
Thuận Nghĩa

SHARE