MƯA MÊ…
giá như em mãi mãi là huyền thoại
thì nốt yêu chỉ sẽ là sự hoang tưởng của nỗi nhớ
nhưng Huế vẫn sụt sùi như buổi chia tay ngày nọ
em thật như tháp cổ
rêu loang tận từng bước đi về…
em thật như cơn mê
anh lận đận nửa đời
che hoài không khỏi ướt
cố gắng bao nhiêu cũng không nào thể rời xa được
Huế níu qua từng nét âm u
giá như em mãi mãi là huyền thoại
thì tiếng tiêu không thể réo rắt hớp từng ngọn sóng
mà khắc khoải tên em
thì tiếng trăng rơi lộp độp bên thềm
không vỡ nơi anh thành vết cứa
bởi vì em là sự thật
nên sợi đêm ù òa bên khe cửa
ngỡ tóc mềm xõa mướt độ liêu sơ
nên nốt yêu lừng lựng suốt cơn mơ
để cả đời không thể nào tỉnh giấc.
bởi em là sự thật
nên Huế không tạnh được nỗi buồn…
11.01.18
Thuận Nghĩa