Vào khoảng những năm 2009 đến 2011, thời đó là độ khó khăn, lâu lắm không được về Cố quận, nhớ quá mà đâm ra sính Lục Bát. Viết hoài Lục Bát đâm ra ghiền. Vì ghiền nên ngày nào cũng có dăm bảy chục câu “giải cảm”, vì lẽ đó mà đâm ra có chút danh phận trong làng Lục Bát. Cái gì ghiền cũng thành bậy hết, cho nên có một thời phải vào “trại” cai Lục Bát… hehehehe. Cai mãi vẫn không được, may mà gặp được một Cao nhân chỉ điểm cho cách cai. Ổng nói: “Phàm Lục Bát là do tương tư mà nảy ra tứ, vì vậy muốn cai Lục Bát là phải trừ đi cái gốc tương tư mới cai được. Lão đệ vì tương tư Cố quận mà sinh ra ghiền Lục Bát, cho nên muốn cai nó thì chỉ có đường tìm về cho được nhặt khoan đôi lần, ắt sẽ hết tương tư, khi đã hết tương tư thì tự nhiên Lục Bát nó nhạt dần mà thôi…”. Thời gian sau đó nghe lời Ổng, mỗi năm tôi lần về Cố quận đôi ba lần, quả nhiên từ đó Lục Bát nhạt cứ như nước ốc.
Dịch dã triền miền…thấm thoát đó mà đã hai năm có lẻ rồi. Hèn chi dạo này Lục Bát nó cứ ngọ nguậy trong máu thịt khó chịu thật….hì hì…
RÂU TÔM VẪN ĐỢI HOA RƠI GIÀN BẦU
lối xưa bẻ ngọn trùng phùng
cắm nhành tao biệt trồng rừng trúc non
kinh em tụng lấy vài muôn
vô ưu gối chạm nét buồn nhiên nhu
nhịp em bãng lãng sương mù
nhịp anh màu rụng cuối mùa lá đau
còn không tiếng vọng vào nhau
để mai xưa cũ khỏi nhàu nhĩ mong
biết rằng đã trổ đòng đòng
vẫn thương chân rạ cua còng hắt hiu
thương dây nối vội cánh diều
nỡ trời đứng gió để chiều nín bay
hẹn em về cuối chân ngày
nương màu đêm đậm khỏi cay tuổi đời
khỏi buồn diếp dại mồng tơi
râu tôm vẫn đợi hoa rơi giàn bầu
giếng nào mạch nước cũng sâu
đừng lo chạm đáy tiếng gàu đụng khan
bởi rằng có đó ngút ngàn
nếu không duyên phận cũng tàn đứt dây
lối xưa đã trúc lên đầy
lượm gốc tao biệt khúc cay giã từ
nhịp em rồi lại ứ ừ…
nhịp anh điếng nắng giữa mù mịt khan…
30.10.21
Thuận Nghĩa