Bận, như từng chưa bao giờ bận như thế
Cạn, như từng chưa bao giờ cạn như thế
Những chiếc lá vàng đã rơi về khe khẽ
Hình như đã chạm đến được mùa thu
Tháng mười mịt mù
Không biết tiếng chim từ qui có chạm được vào nỗi nhớ
Để anh về trong vùng mắt em
Đong đưa giấc đau
Ngọn gió như bàn tay sàm sỡ
Đã làm gãy một cành trúc
Nỗi buồn giật tạm cơn hụt hơi một chút trăn trở nào đó
Mà anh đang định viết câu thơ về nỗi buồn ấy vào dưới vòm trời
Bằng màu của hạnh phước
Đất chưa kịp vun vào gốc
Thì thôi
Cho anh gửi tạm màu hoa trắng muốt
Vào ngày của xa xăm
Có thể nào tắt ngang qua mùa Thu
Để đến nhanh với Đông
Có thấm lạnh mới biết hàm ơn sự ấm áp
Bàn tay em nắm từ trăm nghìn kiếp trước
Là để hoài thai cho hôm nay nhích lại gần nhau
Khi được vùi vào trong lòng gió bấc
Anh phải hạch hỏi em cho rõ nguồn cơn
Tại vì sao em lại cầm tay anh từ kiếp ấy
Bận, như chưa từng bao giờ bận như thế
Cạn, như chưa bao giờ cạn như thế
Nhưng vẫn chưa đủ để cảm thụ niềm vui của sự rảnh rỗi
Vẫn chưa đủ để hoan hỉ nhận ra cái sự đầy
Nên cứ để cho vòm trời trống vắng
Khất nợ lời chào
Về một cái cầm tay
Em có biết không
Trong khoảnh khắc này
Anh đã về bên cạnh giấc mơ của em
Dù bàn tay chưa chạm được vào khía nhớ
Nhưng hơi ấm từ trăm nghìn kiếp trước vẫn còn đâu đây
Đắp ngủ đi em
Cho vơi bớt một ngày….
Thuận Nghĩa