Hắn thấy cái tên quen quen trên thanh công cụ tìm kiếm của Facebook „bạn có thể biết người này“. Hắn bấm vào cái tên đó. Đúng là em rồi. Nụ cười đó, ánh mắt đó, mái tóc đó, cái tên mộc mạc của một loài hoa dân giả đó làm sao hắn có thể quên được. Hắn lẩm bẩm đọc trên miệng một câu thơ, đọc đi đọc lại như đọc một câu thần chú „Có bông hạnh trắng còn rất trắng, nở một nguyên sơ thuở bạc đầu…“.
Cuối cùng hắn ngập ngừng gõ vào messege của người đó một tin nhắn „Anh không phải là phượng hoàng, không phải là chim ưng hay đại bàng, nhưng cho dù là chim sẻ, chim chích, hay chim chiền chiện thì anh cũng tung cánh với ngàn lau ở ngoài kia, cho dù ngoài kia có đồng không hiu quạnh, có hoang dã mông lung thì anh vẫn chao liệng giữa bầu trời tự do của riêng mình, anh không thể và không thuộc về loài cu gáy, hay loài bồ câu đẹp mã chỉ biết cung cúc gọi bầy dưới một mái hiên nhà“.
Hắn gõ xong và bấm nút gửi đi. Hồi sau thì nhận được tin nhắn trả lời „Anh kia ơi, anh nhắn tin nhầm người rồi“. Hắn viết lại „Có phải em là Hạnh không?“. „Không ạ, em tên là Mơ, Sùng Thị Mơ, anh nhầm người rồi, cũng đã khuya, anh đừng nhắn tin làm phiền người lạ nữa nhé“.
Hắn khậc khậc cười và lại lẩm bẩm „Có bông hạnh trắng còn rất trắng, nở một nguyên sơ thuở bạc đầu…“. Hắn nghĩ thầm. Thì đúng rồi, em tên là Mơ mà, tên là Mơ nên tôi mới gọi em là Hạnh, em chắc chắn sẽ nhớ, vì cái tên Hạnh là tên tôi đặt lại cho em. Cái câu nói… chim chiền chiện chỉ muốn tung cánh ở ngàn lau chứ không cung cúc gọi bầy dưới mái hiên nhà… là câu nói mà tôi đã từng nói với em, khi em bảo „Hay là mày cưới mình đi“. Em đã khóc và rồi lại cười „Ai lại đi bắt chồng với một con chim sẻ rừng chứ“…
Vậy mà đã ngót nghét hai mươi năm rồi, em quên là đúng thôi. „…Khuya rồi, đừng nhắn tin làm phiền người lạ nữa nhé“. Hắn nhếch nhếch cười và lại lẩm bẩm „ Có bông hạnh trắng còn rất trắng, nở một nguyên sơ thuở bạc đầu…“.
…Gần hai mươi năm trước, chính xác là năm 2001. Sau mười mấy năm xa quê hắn trở về. Tổ đình đã bị người ta cướp làm cơ sở du lịch. Hắn buồn, hắn nhớ sư phụ và lần đến những vùng rừng núi hẻo lánh, nơi mà hắn và sư phụ hắn đã từng đi qua. Khi đến vùng Tây Bắc, hắn dừng lại bên một triền đá núi và nằm trên phiến đá ở lưng chừng dốc. Hắn nằm ngửa mặt lên nhìn trời và ngủ thiếp đi trong gió lộng. Hạnh không biết từ đâu đến và đánh thức hắn dậy hỏi „Mày từ đâu đến, mày làm gì ở đây, mày đi buôn lậu à“. Hắn dụi mắt nhìn Hạnh trân trân „Thế em từ đâu đến, em là tiên nữ bước ra từ trong giấc mơ của ta hay sao mà em em đẹp thế“. Hạnh lấy tay che mặt cười khúc khích „Mình là Mơ, Sùng Thị Mơ, nhà mình ở dưới phố, nghỉ hè, mình lên đây thăm lại nương cũ thôi“.
Hôm ấy Hạnh dẫn hắn đi khắp núi rừng. Hắn kể cho Hạnh nghe cuộc đời cửa hắn, cho Hạnh biết vì sao một mình hắn thui thủi giữa núi rừng Tây Bắc. Hạnh không có gì kể cho hắn nghe, ngoài những gì thuộc về núi rừng hoang dã mà Hạnh biết.
Trời về chiều. Hạnh hỏi, mày không về phố à. Hắn nói, hắn muốn ngủ lại với rừng. Hạnh hỏi, mày có muốn mình ở lại cùng không. Em không sợ ở với người lạ à, rồi người nhà em lo lắng đi tìm thì sao. Không sợ đâu, mình nói mình đi bắt chồng mà. Hắn cười, bắt chồng à. Hạnh gật.
Đêm đó là đêm trăng rằm. Hạnh và hắn bẻ lá đóng trại bên hồ nước trong rừng. Hắn đã chuẩn bị trước cho cuộc đi rừng nên cái gì cũng có đủ cho một đêm ngủ rừng. Hắn và Hạnh ngồi tựa vào nhau bên hồ nước. Hắn hát những bài hát của Miêu tộc vùng Tân Cương bên Trung Quốc mà hắn mới học được. Hạnh tựa vào vai hắn ngủ…. Trời sáng. Hạnh hỏi hắn, mày không thích con gái à. Hắn cười, thích chứ!. Mình không đẹp à?. Em đẹp lắm, em đẹp như một nàng tiên giáng trần, có lẽ đây là ân huệ của trời đất cho ta, nên mới ban cho em giáng xuống bầu bạn với ta đêm nay đó chứ, chỉ có cái tên của em không xinh thôi, ta gọi em là Hạnh nhé. Tại sao lại là Hạnh?. Vì mận mơ còn có tên gọi là hạnh, ta rất thích hoa mơ, hoa mơ trắng và tinh khôi, nồng nàn mà nguyên trinh. . Em đỏ mặt nói, mình không tin, hay là mày về cưới mình đi… Và hắn đã nói với Hạnh câu nói về loài chim chiền chiện chỉ muốn tung bay giữa bầu trời rộng lớn.
Hạnh đưa hắn về dưới phố, chỉ về cuối con đường nói nhà Hạnh ở đằng ấy, trước ngõ có cây khế và khóm hoa quỳnh. Trước khi chia tay Hạnh vuốt tóc hắn „ Đã có tóc bạc rồi này, khi nào muốn làm con chim gù cung cúc dưới hiên nhà thì về tìm mình nhé, mình đợi“. Năm đó Hạnh mới 16 tuổi.
Năm 2010. Hắn trở lại Tây Bắc, và tìm về con đường xưa trên phố núi. Người nhà Hạnh nói, Hạnh đã lấy chồng ở dưới Sapa từ mấy năm trước, lâu lâu mới về…. Hắn không buồn, chỉ là có chút man mác, dìu dịu đủ để làm thơ.
…
Mấy ngày, sau khi nhận được tin nhắn „…Đừng làm phiền người lạ..“. Hắn lại nhận được một dòng tin nhắn khác. „Em là Hạnh đây, em vẫn còn nhớ anh chứ, em đã lấy chồng, hôm anh nhắn tin là em đang nằm bên chồng em, chồng em hay ghen lắm, tên em không xinh, nhưng em xinh đúng không?, xinh nên chồng ghen là đúng rồi phải không?, hôm nay em phải mượn điện thoại của bạn em nhắn tin cho anh đấy, còn anh dạo này sao rồi?“. „Thì anh vẫn vậy, vẫn là con chim chiền chiền chỉ thích tung cánh trên rừng hoang, anh không muốn và cũng không thích hợp với tiếng chim gù cúc cúc dưới hiên nhà“. „ Hì..hì..Anh nhớ nhé, đừng nhắn tin cho em nữa, chồng em hay kiểm tra điện thoại lắm đấy“. „Ừ“….
Hắn nhênh nhếch nụ cười cố hữu, nhìn vào màn hình điện thoại và lại lẫm bẩm „ Có bông hạnh trắng còn rất trắng, nở một nguyên sơ thuở bạc đầu…“
( ảnh lấy trên mạng chỉ có tính minh họa “
12.08.20
Thuận Nghĩa
NỞ TRẮNG MỘT NGUYÊN SƠ (Thơ)
Nếu trời không nắng thì anh nắng
cái nắng của thời ấp ủ yêu
nếu trời không gió thì anh gió
cái gió se sắt tuổi xế chiều
nếu em không đến thì anh đến
nhặt cánh hoa rơi nơi ngõ xưa
nếu em không nói thì anh nói
hương của ngày nao nay gió lùa
nếu đường trong phố giờ chỉ phố
chẳng còn áo trắng mái tóc buông
thì anh đứng đó và nhìn đó
thầm đặt tên em một con đường
nếu còn vỗ sóng anh còn em
vớt dưới mặt hồ rẻo trăng nghiêng
anh sẽ quàng cho sương ấm lại
để nhớ mắt em dạo đó hiền
nếu quỳnh không nở vào đêm nữa
anh viết câu thơ đặt bên thềm
cho đêm rằm ấy và em nữa
về với mơ hồ như cõi tiên
nếu hoa khế rụng như lời rụng
có còn tin nữa giữa mùa nhau
có bông hạnh trắng còn rất trắng
nở một nguyên sơ thuở bạc đầu.
30.09.10
TN