Trời ấm, nhưng tuyết chắc còn nữa
Chưa tháng Hai mà đã lung linh
Em không cần gánh nhưng anh gánh
Gánh những bâng khuâng dọc cuộc tình
Anh lại làm thơ tiễn tháng Giêng
Tiễn những oái oăm tiễn giận hờn
Tháng Hai hoa nhú anh thầm nhủ
Mãi một mùa Xuân trong niềm riêng
Em đâu cần nhớ nhưng anh nhớ
Bởi em là „chiếc lá cuối cùng“
Để trên lá ấy anh còn thấy
Có những cánh rừng rất mênh mông
Tháng Hai không lạnh dù sẽ tuyết
Vì mùa Xuân ấy mãi vô cùng
Em không cần biết anh cần thiết
Ở giữa đôi bờ là dòng sông
Và dòng sông ấy chở đắm say
Cho anh qua khỏi những tháng ngày
Không phải cô đơn mà cô quạnh
Thiếu một bàn tay để cầm tay
Em không cần biết anh da diết
Ở đâu cũng là Ngã Ba Tuần
Ba mươi năm chẳn chừng năm ấy
Sóng vỗ một dòng cho ái ân…
Em không cần nhớ vì đã thế
Đã ấm trời riêng bên bờ riêng
Với anh mãi mãi như là Huế
Em mãi bên anh khắp mọi miền
Với anh mãi mãi như là Huế
Tháp cổ mù sương „Em Tháng Giêng“ !
30.01.13
Thuận Nghĩa