Home Ký sự CON- CÁI…”

CON- CÁI…”

586
0

…Những cái chắp tay cúi lạy lòng đường

Sỏi đá cũng động lòng nức nở

Van xin một lối về quê cũ

….

Tối nằm ôm con nệm ấm chăn êm

Ám ảnh đoàn di dân bươn mình mặc gió gào bão thét

Lạy trời đừng mưa. Lạy đêm đừng tối

….

“CON- CÁI…”

Có con là để có những lúc nhờ cậy “chúng”, và đôi khi cái “sự thương yêu”, nó dư thừa và cuộn chảy trong huyết mạch của mình quá tải, thì còn có “cái” để mà ôm ấp, vỗ về, o bế, lo toan… có chỗ mà trút xả bớt đi cái năng lượng “dư thừa” trong trường Năng lượng mà mình đã quá chú tâm vun đắp. Không phải là người được người khác  “vỗ về, ôm ấp, o bế” mới được Hạnh phúc… Đôi khi ngược lại hoàn toàn,  người đang “vỗ về, ôm ấp, o bế…” người khác, mới là người được an lành, toại nguyện… (Bởi vậy, có những lúc, người được người khác lo lắng, ôm ấp, vỗ về, o bế… lại có cảm giác như mình đang ở trong thảm họa… khi bị tiếp nhận trường Năng lượng Thương yêu của người khác trút qua mình quá nhiều theo một cách thiếu kiểm soát. Điều này tôi đã từng có một bài báo cáo trong một cuộc hội thảo về “Trường năng lượng Sinh học”, khi lý giải vụ: “Tại sao Phụ nữ Châu Âu lại không thích có con cái, nhưng rất ghiền nuôi thú cưng”. Cũng như tương tự đề tài mà tôi đã từng bị “cấm sóng” khi so sánh một số hiện tượng làm Từ Thiện hiện nay trong Xã hội, như kiểu “trút xả” Thương yêu của Phụ nữ châu Âu nuôi thú cưng vậy….)

Đề tài này còn có rất nhiều thứ để bàn cãi và luận bàn, điều tôi muốn nói hôm nay là vế thứ nhất của câu mở đầu bài viết: “Có con là để có khi nhờ cậy “chúng…” được một vài việc mà mình không thể làm được.

…Ví dụ, như mấy hôm nay, thời sự và mạng xã hội đang “dậy” sóng về vụ “Cuộc Hồi Hương Thế kỷ”. Tôi cũng có có xúc động và lo lắng… nhưng thực sự là không có những rung cảm đích thực từ trong sâu xa của sự Thương Yêu, vì tôi không được tận mắt chứng kiến và trải nghiệm trước hiện trạng cụ thể của hoàn cảnh. Thực sự là tôi cũng muốn viết một cái gì đó, nhưng viết không ra, và viết ra lại sợ mình ráo hoảnh, lừa dối cảm xúc của chính mình…

May quá, có đứa con gái (Con cái), là Nhà Thơ. Không những đó là nghề của nó, mà nó đã tự mình chứng kiến, và nó cảm xúc thật sự trước hoàn cảnh đã được “cọ xát” mà viết ra một bài thơ (Đính kèm phía dưới). Bài thơ đã nói hộ lên tâm tư tình, cảm của tôi trước hiện trạng xót xa hiện nay của dịch bệnh. Cảm ơn con gái!!!!

(Tôi chưa liên lạc với nó, nhưng tôi biết bài thơ này nó mới vừa viết ra trong dòng cảm xúc của nó. Cảm xúc của nó tuôn ra trên con chữ mà thành Thơ, viết ra rồi “bắn” lên FB. Tôi biết, là vì Bài thơ này nó chưa kịp đặt tên, và còn một vài chỗ chưa thực sự  gọt giũa theo cách “Văn Nghệ”  cho lắm…. Mà  đâu cần gọt giũa cảm xúc làm cái khỉ khô gì cho nó mệt nhể. Thơ đích thực là Thơ làm cho người đọc cuốn hút, cuộn chảy theo cảm xúc của người viết, chứ không phải làm cho người đọc …cà giựt, cà giựt… nhảy theo ngôn từ của người viết….hì…hì…)

08.10.21

Thuận Nghĩa

Ngo Thanhvan

12 giờ  ·

Cơn bão khơi xa không ngăn được dòng di dân ngược Bắc

Nghìn trùng đêm thẳm chẳng níu được ý người

Không có xe

Chân trần cứ bước

Miễn, về đến đầu làng

Rồi gục xuống

Cũng đành.

Ngày tha phương cõng giấc mộng công thành

Danh chưa toại đã cận kề sinh tử

Mắt trẻ con ngác ngơ giữa mịt mờ bụi đỏ

Gục lưng cha oằn nặng kiếp nghèo

Tránh vỏ dưa tránh không được vỏ dừa

Trốn thị thành gửi thân làm ma nơi dốc đèo vắng lạnh

Cái chết thương tâm dưới vòng xe oan nghiệt

Thấu đến tim người. Có thấu tận cao xanh?

Những cái chắp tay cúi lạy lòng đường

Sỏi đá cũng động lòng nức nở

Van xin một lối về quê cũ

Cháo rau đắp đổi qua ngày

Hơn là tầm gửi chốn bơ vơ

Biển người trôi trong đêm lơ ngơ

Chẳng dám nghỉ chân khi sức cùng lực kiệt

Chậm một chút thôi

Đường xa hun hút

Dặm trường đâu là chốn nương thân

Tối nằm ôm con nệm ấm chăn êm

Ám ảnh đoàn di dân bươn mình mặc gió gào bão thét

Lạy trời đừng mưa. Lạy đêm đừng tối

trẻ thơ đâu da sắt mình đồng

Nồi da đem nấu thịt đặng không?

“Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”

Thương người thương thân đồng bào tôi hỡi!

Nỗi đau này không còn của riêng ai

Ước gì mở mắt mỗi sớm mai

Bình yên trở về

Chẳng còn cảnh sinh ly tử biệt

Mỗi nếp nhà ấm niềm vui đoàn tụ

Vành khăn sô không trắng những mái đầu

Cơn bão qua rồi. Lòng người cũng xác xơ

Tàu chuối tả tơi tan tành sau cơn thịnh nộ

Quê hương tôi, tháng ngày này đớn đau tột độ

Có phép màu nào xoa dịu những tang thương!?

….

https://www.facebook.com/ngothanhvan126

SHARE