Nó là thế hệ thứ 3 “thống trị” trong khu vườn này. Mấy thế hệ trước có cặp có đôi. Riêng thế hệ này em lại lẻ bóng, chỉ “độc hành đại đạo” một mình. Không biết là tại sao. Mỗi lần “hỏi han” em chuyện này, thì em lại vễnh đuôi lên rất kiêu hãnh và ngoảnh mặt làm ngơ. Cũng có lẽ, em xinh hơn, màu nâu sậm hơn nên em chảnh…
Mấy tuần trước, không biết tại sao, em nổi cơn gì, thỉnh thoảng em lại lấy trái hồ đào đầu mùa mà tôi đã gom lại và để dành cả mùa đông cho em, em chọi vào cửa kính cành cạch. Kể cả buổi trưa, khi cửa ban công hé mở, em lẻn vào vác cả trái hồ đào ném vào cả cửa phòng ngủ… Tôi bực mình vì bị làm phiền, nói nặng lời với em thì em giận bỏ đi mấy ngày.
Rồi một trưa khác, khi lại nghe cái cạch ở cửa kính, chạy ra thì thấy trên nền ban công có một hàng vỏ trái hồ đào lật ngửa ra rất ngay hàng thẳng lối xếp trên lối ban công. Còn em thì đứng trên bàn trà chấp tay gật gật rất điệu đàng… Lúc này tôi mới giật mình biết ý của em nên hỏi: “Ý của bậu là phải đập tách đôi hồ đào ra như vậy phải không”. Em choe chóe một hồi, té ra là em nói: “Bố khỉ? Nếu không cho thì thôi, nhưng lúc cho thì phải cho đàng hoàng…” …He he…. Vậy là không nhưng mỗi ngày phải “cung kính” hiến dâng cho em 5 trái, mà còn phải đập ra làm đôi. Trái nào mà lỡ đập hơi nát một tý em cũng tỏ thái độ rất bực dọc.
Nhiều hôm bận quá, quên đem hồ đào “chế biến sẵn” ra gốc trúc cho em. Y như rằng em lại dở trò. Em cứ thấy cửa kính nào thấp thoáng có người trong đó, là em lại vác vỏ hồ đào ném cành cạch vào nhà người ta. Làm khổ mình bị bán vốn mấy lần….
Đã biết “đẹp là có quyền chảnh”, nhưng bị em sửa lưng “Đã cho, thì cho cho đàng hoàng, nếu không biết cách cho thì đừng cho, kẻo làm nhục người khác…”… thì cũng cảm thấy uất uất….he…he..he…
30.10.20
Thuận Nghĩa