Cơn gió sớm táp vẹt ngày thu muộn
Chiếc lá nào chững lại với đông non
Treo lủng lẳng giữa lời em thủng thẳng
Anh leo teo hắt kiệt chút xuân còn

Vài bữa nữa sẽ nâu mục như lá
Dưới bàn chân oải vụn bước em qua
Bao ươm vàng chỉ ướm mùa chốc lát
Như phấn son điểm chuyết thoáng mượt mà

Không phải vỡ mà chính là tàn lụi
Ghép vào đâu những bạc nhược tàn phai
Không phải vụn mà chính là bại hoại
Đắp vào đâu trụ được tháng năm dài

Em cứ phưỡn với ngút ngàn âm bậc
So dây Tần nhịp Hán tít cung mây
Chỉ cần nghe chẳng cần hòa phách gõ
Đủ réo rắt quên hết cuộc trời đày

Em cứ rờ ưng rưng cho nặng rựng
Để phây phây lồ lộ tuổi xuân thì
Anh sẽ tờ ưng tưng mà hỏi tửng
Chấm chút nào mút chút ấy mê si

Gió cứ táp cứ chương mặt đần thối
Bên dốc đời mặt quá độ sần chai
Thì sợ chi mấy lạnh tàn lẻ tẻ
Mấy lời khêu khớt rụng của trang đài

Cứ nhặt lá vắt cuống mà đếm tuổi
Hất ống bơ đá hẫng mấy tầng trời
Cuối con đường nhếch khoé cười với đẹp
Đá lông nheo em nào đó khơi khơi

Treo lủng lẳng giữa lời em thủng thẳng
Anh vung tay vẽ một lá bùa mê
Mắt và môi và tóc …ngồi bên cội
Cho ngày sau biết lối để rụng về.

18.10.11
tn

SHARE