Cũng có lúc ta hồng hồng tuyết tuyết
Lừ lắc lư ắc ứ hát về em
Trong thăm thẳm đáy cung trầm tử huyệt
Rào rạo rung xương cốt một lần điên
Màu quền quện thẩn thờ tròng trắng mại
Vén u linh điểm ấn vệt mày ngài
Chén uyên ương nhánh cam lồ nhúng vẫy
Chợt giật mình khi vỡ đốm sương mai
Em từ đâu trong ê hề bấn dại
Dẫn ta đi qua mấy ngõ a tỳ
Nơi nào đó.
Kệ!..
Khi mái huyền quấn vấn
Lửa chảo dầu cũng hoá ngọn lưu ly
Em từ đâu trong tạ tàn cố quận
Cứ bật ngân tiếng nghé ọ gọi bầy
Ta đã lạc giữa mút mùa đồng nội
Thì cần chi tìm lối cuối chân mây
Thì u u thì hồng hồng tuyết tuyết
Thì om om thì cắc bụp tùng cheng
Cho khỏi bỏ gối khoanh thì đoạn tuyệt
Cho „hi“… „hô“…. đỡ phí độ nhang đèn
Em cứ vậy nơi đồng hoang nghé ọ
Ta sẽ về ngậm núm nắng ban mai
Cho giọt lụy đừng dâng miền trú ngụ
Để ngọ gầy khỏi núp bóng môi ai
Mùa thẳm niệm không còn vương dĩ vãng
Khỏi xót xa đưa tiễn nếp trang đài
Cho dù có nâu cả triền lau lách
Đóa nhiên như xin chớ vội phôi phai
Em cứ vậy bờ cỏ mùa ngây dại
Rồi đến khi chiền chiện mớm gọi bầy
Ta sẽ làm chiếc lông trên cánh ấy
Nâng vòm trời em lồng lộng tung bay
Và em ạ nới chậm vòng tơ rối
Nhả sợi buồn kết thượng thẩm hoa lay
Cho hồng hồng cũng chính là tuyết tuyết
Cho đêm đêm ủ ấm những ngày ngày
Rong rêu ấy cũng sẽ là xanh ấy
Mình nhuộm nhau đến tận chót phiêu linh
Sóng nước ấy cũng trên mặt hồ ấy
Soi tận cùng vầng diễm tuyệt yên bình
Khác gì đâu giữa khoanh ngồi- đứng thẳng
Ma so đo sợi ngắn với sợi dài
Nương hơi thở quyện vào nhau trú ngụ
Dìu chân đi từng bước đến ban mai
Cũng có thể nơi dưới trời Đao- lợi
Hay đơn sơ chỉ vệ cỏ bên đường
Cũng có thể mười phương người chói lọi
Hay chỉ là bèo lá rụng bờ mương…
Có là sao cũng hai phần cắc- bụp
Cũng lên khuôn cho khớp nhịp tùng- cheng
Ta sẽ thấm cung trầm vào giọt lụy
Hóa hương thơm trên từng phím tơ đàn
Ta sẽ cúi đặt lên miền cố quận
Một nụ nồng có tên gọi Quê Hương
Và em nhé cứ mãi là nơi ấy
Để cho ta biết tận cuối con đường….
17.07.14- 17.07.20
Thuận Nghĩa