bản Kinh cổ đọc hoài vẫn thấy mới
như môi em không chịu cũ bao giờ
chuỗi Tịnh phổ mỗi khi lần từng hạt
là từng lần nhớ bữa vén tóc mơ

không biết nữa sao trong chiều nắng cốm
bước âm dương sỏi đá cũng dậy thì
và mắt ấy khép xưa rồi độ đó
sao bây giờ lại hối hả chân đi

chắc có lẽ em trong màu Ngũ phụng
lẫy Thiều âm cho đượm phía môi son
vì lẽ đó gót yêu còn nũng nịu
luẫn quẫn dung nhan tận cuối lối mòn

bản Kinh cổ đọc hoài không hết nghĩa
chữ loằng ngoằng xâu vạn đại chung thân
bữa em đến nhoẽn nụ cười toen hoét
bỗng như nhiên ngữ nghĩa hiện lại gần

không biết nữa khi nốt trầm tục lụy
rơi trên dòng để cuộn sóng phiêu linh
có phải để cho biết màu lắng động
biết vô ưu không có nghĩa vô tình

rồi có lúc môi em không còn mới
lời Kinh sau cũng cổ đại lúc nào
nhưng Huyền âm có lẽ là mãi mãi
bến Nhân duyên mãi mãi cứ lao xao….

07.02.19
Thuận Nghĩa

SHARE